Ở một nơi khác.
Văn phòng chủ tịch Tập đoàn Chử Thị.
Vệ Nam báo cáo với Chử Chấn Phong: “Nhìn phản ứng của bên nhà họ Hàn, có vẻ như bọn họ không có kế hoạch điều tra đến cùng vể cái chết của Hàn Lệ.
Cũng bởi vì việc Hàn Lệ Hoan đến Hải Lam vốn không được phép của bọn họ, cô ta lại là người chủ động tấn công chúng ta trước, chuyện này đã vi phạm cách làm việc bình thường của nhà họ Hàn”
“Không phải là không điều tra, mà là vốn đã biết rõ chuyện này, nên mới không dám truy cứu” Chử Chấn Phong lật xem vài báo cáo trên bàn, “Tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động gần đây của nhà họ Hàn”
Vệ Nam gật đầu.
Gần đây, có một số dự án gặp trục trặc.
Chử Chấn Phong gập lại báo cáo, nhướng mắt, “Còn chuyện tôi yêu cầu cậu điều tra thế nào rồi?”
“Tôi đã để người đi điều tra rõ rang rồi” Vệ Nam nhanh chóng nói “Mấy người cô Tân có tham gia buổi cắm trại tập huấn cách núi Vũ Sơn khoảng 10 km.
Tình huống cũng rất bình thường, tập huấn cả một ngày thì đã đủ mệt rồi, cũng không thể đi bộ đến núi Vũ Sơn xa như thế được đâu ạ”
“Sau đó, cô Thanh Hà quả thật có người bà con sống ở thị trấn dưới núi Vũ Sơn đó.
Trước khi xảy ra sự việc ngày hôm đó, cô ấy quả thật có đến nhà người bà con đó của mình, thực sự phải đi qua núi Vũ Sơn”
Vệ Nam nói xong, thấy vẻ mặt của cậu chủ bỗng trầm tư, không khỏi tò mò, “Cậu chủ, chuyện này không phải đã xảy ra từ nhiều tháng trước rồi sao? Sao đột nhiên anh lại muốn điều tra vậy?”
Chử Chấn Phong mím môi mỏng, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái.
Vệ Nam biết mình đã hỏi một câu không nên hỏi nên ngậm miệng lại, thành thật lui về phía sau.
Chử Chấn Phong nhớ lại những gì Vệ Nam vừa báo cáo, lông mày anh càng cau lại.
Theo Vệ Nam, người duy nhất cứu anh trong đêm đó là Vương Thanh Hà, và anh đã nhận ra thân phận của cô ta.
Nhưng tại sao anh luôn có cảm giác người hôm đó chính là Tân Hoài An?
Anh luôn cảm thấy Tân Hoài An cố gắng che giấu chuyện gì đó, càng cố càng không thể nhìn rõ, anh càng thêm tò mò, anh muốn vứt lớp sương mù đó đi để nhìn