Cô ta nghi ngờ nhìn cô, đang định nói chuyện, cửa phòng bị mở ra.
Chử Gia Mỹ theo bản năng giấu tờ giấy ly hôn trong tay ra phía sau lưng.
Lục Hy Thiên cầm nước trái cây bước vào.
“Không biết cô muốn uống vị gì nên tôi cầm mỗi thứ một ít”
Anh ấy đặt bảy tám ly nước trái cây trước mặt Tân Hoài An.
Đối xử ân cần thế này khiến Chử Gia Mỹ ở bên cạnh cảm thấy ghen tuông.
“Lục Hy Thiên, anh đối xử với chị dâu tốt thật” Cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ chị dâu, chính là muốn nhắc nhở Lục Hy Thiên Tân Hoài An là phụ nữ đã kết hôn.
“Cô đã nói là chị dâu, vậy đây chẳng phải là chuyện nên làm sao”
Lục Hy Thiên nói.
Chử Gia Mỹ cười ha ha, che giấu sự xấu hổ của cô ta, chủ động nói: “Anh ngồi ở đây trước đi, anh trai chắc là lập tức sẽ trở lại”
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn chỗ trống bên cạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Không nghĩ tới Lục Hy Thiên gật gật đầu, thế mà lại ngồi xuống bên cạnh Tân Hoài An.
Kết quả liền biến thành giữa cô ta và Lục Hy Thiên, có một Tân Hoài An.
Nụ cười của Chử Gia Mỹ chợt cứng lại, cười ngượng ngập nói: “Lục Hy Thiên, anh có muốn bàn chuyện về nữ phụ bộ phim “Người áo trắng”
kia không? Tôi và cấp trên bên công ty đã thảo luận qua, bọn họ đều cảm thấy Dư Nhiễm không thích hợp lắm…”
“Nếu là đến đây chơi thì chuyện công việc vẫn nên giữ lại bàn vào buổi họp sau đi” Giọng điệu