Tân Hoài An dựa vào một góc lo sợ không yên, tâm trạng cô bất an xưa nay chưa từng có.
Sắc trời dần dần tối đi.
Sau khi vào đêm trời càng ngày càng lạnh hơn.
Bên ngoài cục cảnh sát, một chiếc siêu xe màu đen vững vàng dừng lại.
Cửa xe mở ra, một đôi chân dài thẳng tắp bước xuống.
Người đàn ông bước đi từng bước sắc bén và trầm ổn, nhanh chóng bức vào đồn cảnh sát.
Nhìn thấy người tới đây, những người tăng cả ở đồn cảnh sát không khỏi kinh ngạc, ngồi ngay ngắn: “Cậu Chử! Anh, muộn như vậy rồi sao anh còn tới đây…”
Chử Chấn Phong giơ tay lên, thanh âm trầm thấy: đâu?”
“Phòng tạm giam”
Đối phương vừa dứt lời, theo bản năng đứng dậy đi về phía trước: “Tôi dẫn đường cho anh”
Chử Chấn Phong mím chặt môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng đi theo.
Trong phòng tạm giam, bóng dáng mảnh khảnh kia thu mình lại, ngồi trong một góc.
Màn đêm tối tăm, anh không thấy rõ gương mặt cô đang chôn xuống, chỉ thấy được cần cổ trắng nõn và cánh tay thon dài.
Chử Chấn Phong dừng lại bước chân, ánh mắt sâu thẳm nhìn người đang ở bên trong, môi mỏng giật giật, phun ra hai chữ: “Tần Hoài An”
Tần Hoài An không có ngủ, nghe giọng nói của anh cả người cô hơi run rẩy.
Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn bóng dáng ngược sáng đang đứng trước mặt mình, gương mặt của anh hoàn toàn chìm vào bóng tối, sâu thẳm khó phân biệt.
Tần Hoài An theo bản năng nhíu lông mày, xoang mũi khẽ hừ một tiếng: “Nhìn thấy tôi thành dạng này, cậu Chử vừa lòng chứ?”
Bị nhốt ở nơi này gần một ngày, chưa uống được một giọt nước nào, giọng nói của cô hơi nghèn nghẹn.
“Tôi tới tìm cô là để nói chuyện ly hôi Chử Chấn Phong yên lặng nhìn cô: “Tôi có thể lại cho cô thêm một cơ hội, chỉ cần cô ký tên lên đơn ly hôn”
Vẻ mặt Tần