Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mở cửa ra, ở bên ngoài, Trương Nhược Phi mỉm cười với cô: “Tôi nhớ cô nói hôm nay muốn làm thủ tục ra nước ngoài phải không? Cô không có xe, tôi đưa cô đi”
Tân Hoài An suy nghĩ, cũng không từ chối anh ta: “Cảm ơn”
“Khách sáo với tôi làm gì” Trương Nhược Phi xua xua tay, ánh mắt nhìn xuống chiếc ví trong tay cô rồi nhẹ nhàng nói.
“Thêu đẹp quái”
“Hôm qua tôi về biệt thự thì lấy nó, bà tôi lúc sinh thời từng nói, cái này có liên quan tới thân thế của tôi”
“Thân thế?”
Tân Hoài An nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, cô hờ hững cười, không có ý muốn che giấu, cô nói: “Tôi là trẻ mồ côi, năm đó là bà tôi nhặt tôi về rồi nuôi nấng tôi nên người.”
“Thì ra lời đồn trước đây là thật à” Vẻ mặt của Trương Nhược Phi phức tạp nhìn cô.
“Chuyện gì?”
“Ừm… chính là thông tin lan truyền trên mạng lúc trước, mợ Chử là trẻ mồ côi.
Mấy ngày nay chuyện cô giả mạo mợ Chử tràn lan khắp các trang mạng, tôi tưởng tin đồn trước đây đều là giả” Trương Nhược Phi thành thật nói.
Tân Hoài An mỉm cười: “Trừ việc tôi không phải mợ Chử, những chuyện khác cơ bản đều là sự thật”
Trương Nhược Phi ngây ra, một lát sau mới nói: “Thế này đi, nếu ví tiền này có liên quan đến thân thế của cô thì để tôi về hỏi mẹ tôi xem ra.
Mẹ tôi cũng rất thích thêu thùa thêm vào thiết kế của mình nên quen rất nhiều nghệ nhân thêu, có lẽ bà ấy có thể nhìn ra cái gì cũng nên”
“Không cần đâu, tôi lại không nhất định phải tìm bằng được bố mẹ ruột, nhiều năm như thế đã quen một mình rồi.
Tôi vốn cho rằng tín vật bà tôi nói là thư hoặc mẩu nhắn nào đó, giúp tôi biết bọn họ là ai cơ!”
Tân Hoài