“Đúng vậy, chị Hoài An mau qua xem đi” Ôn Nhã Ly ra hiệu sau đó tự giác tiến lên để cầm bát đĩa trong tay cô rồi nói: “Em và anh Nhược Phi vào chuẩn bị nguyên liệu trước, lát nữa chị chỉ việc nấu thôi”
“Được” Tân Hoài An cũng không nói gì nhiều mà chỉ gật đầu sau đó đi cùng Đường Mạc.
“Nào, để tôi đo kích thước của cô trước đã” Đường Mạc lấy dây đo ra.
“Dì Trương, cảm ơn dì”
“Khách sáo gì chứ, cô và Nhược Phi có quan hệ tốt như vậy, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy nó chăm sóc cho cô gái nào như thế cả” Đường Mạc cười nói.
Tân Hoài An hơi do dự rồi dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Bọn cháu chỉ là bạn bè”
“Tôi biết” Đường Mạc cầm thước đo lên vai.
Đặt thước đo xuống sau đó trầm ngâm nói: “Tân Hoài An, tôi biết cô là người tốt nếu không tôi sẽ không chủ động mời cô ở lại, chỉ là Nhược Phi…”
“Nhược Phi, anh ấy làm sao vậy?” Tân Hoài An nghi hoặc nghiêng đầu sang hỏi…
Đường Mạc bất đắc dĩ cười cười: “Chẳng lẽ cô không nhìn ra nó có suy nghĩ khác với cô sao?”
Tân Hoài An ngẩn ra, đúng là Trương Nhược Phi rất quan tâm đến cô, nhưng mà cô chưa từng kết bạn với nam giới, còn tưởng rằng đây là cách con trai đối xử với bạn bè thôi.
Bị Đường Mạc bâng quơ nhắc đến như vậy, Tân Hoài An mới bất ngờ phát hiện cho tới nay mình vẫn luôn bỏ qua thứ gì đó.
“Hai người không hợp đâu” Đường Mạc bất ngờ nói, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tân Hoài An.
Tân Hoài An gật đầu đồng ý, thản nhiên nói: “Cháu cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
Đường Mạc nở nụ cười: