Chử Gia Mỹ chưa bao giờ thấy bà nội tức giận như vậy, sợ đến mức không dám nói lời nào, nhưng bị mắng chỉ vào mũi như thế này, tôn nghiêm hoàn toàn không có, trong lòng tự nhiên có một tia oán hận.
Tống Cẩn Dung thở hổn hển nhìn cô ta chằm chằm, khó mà khôi phục lại hơi thở, nói: “Cháu ở đây đợi bà.
Chút nữa Tân Hoài An cùng những người khác đi ra, cháu nhất định phải nói xin lỗi với cô ấy!”
Bà không định làm lớn chuyện, chỉ vì nghĩ đến danh tiếng của nhà họ Chử.
Để Chử Gia Mỹ xin lỗi, là bởi vì phạm sai lầm thì phải thừa nhận, không thể cố gắng che lấp được!
Hai bà cháu đứng ngoài cổng chờ đợi.
Trên lầu.
Tân Hoài An lấy ví ra: “Bà Hoa, tôi muốn nhờ bà xem giúp tôi chiếc ví này”
Trong lòng bà Hoa lúc này tuy rằng không quá thoải mái, nhưng Tân Hoài An mới vừa rồi đã giúp con dâu bà, hơn nữa bà cũng tin tưởng đứa trẻ này tính tình thản nhiên, người phá hoại tác phẩm của bà Tân chắc chắn không phải là cô.
Cho nên bà không từ chối yêu cầu của Tân Hoài An, cầm lấy chiếc ví trong tay xem xét kỹ càng.
Một lúc lâu sau, bà đặt nó xuống, gật đầu nói: “Đúng là từ tay của bà Tân làm ra”
Tân Hoài An không biết bà Tân này, vừa rồi lại nghe thấy người này mấy lần.
Cô nghi ngờ nhìn về phía Đường Mạc.
“Đó là vợ đầu của nhà họ Tân ở Mã Đô.
Hi lội thêu thùa này của chúng tôi là do bà ấy thành lập.
Lúc đầu khi bà ấy chưa gả vào nhà họ Tân, bà ấy là người Hải Lam, vì tài nghệ thêu thùa của mình cho nên khá nổi tiếng”
Tân Hoài An chú ý lúc Đường Mạc nhắc tới nhà họ Tân, trong lời nói tràn đầy vẻ kính nể, ngay cả bà Hoa ở bên cạnh cũng theo bản năng thu lại vẻ mặt.
Cô hỏi: “Nói như vậy, bà Tân đang ở Mã Đô sao?”
Bà Hoa nghe vậy, cực kỳ thương tiếc thở dài: “Đúng vậy, cơ thể bà Tân không được khỏe, đã rất nhiều năm không ra khỏi kinh đô rồi, luôn ở nhà an dưỡng, bây giờ rất khó để thêu ra một bức tranh.
Nói xong, bà ấy trả lại chiếc ví cho Tân Hoài An: “Đây hẳn là đồ thêu từ những năm đầu của bà Tân, chỉ là tôi không biết cái này là của bà ấy hay bà ấy đã