Chử Gia Mỹ có Hứa Vân Tình bầu bạn, cô ta xem hết hàng thêu được trưng bày trong đại sảnh.
“Số hàng thêu này tuyệt quá đi mất! Chỉ e cả đời em học mãi chẳng xong” Chử Gia Mỹ cất lời khiêm tốn, nhưng thực tế là ngoại trừ thấy đẹp mắt, cô ta hoàn toàn không có hứng thú học tập.
Đúng lúc cảm thấy nhàm chán, Chử Gia Mỹ vừa dời mắt đã tập trung vào một bóng hình.
Người phụ nữ mặc đầm màu trắng ngà đang bước đến kia, không phải là Tân Hoài An sao?
Sao cô lại xuất hiện ở đây?
Cô ta mơ hồ nhận ra người phụ nữ đứng tuổi đi cùng Tân Hoài An, đó là dì Trương có quan hệ thân thiết với bà nội.
Đồng thời còn có một cô gái tuổi tác xấp xỉ Tân Hoài An đi chung, cô ấy mặc váy công sở màu đỏ thắm.
Chử Gia Mỹ nhìn thoáng qua bà nội với bà Hoa, thấy họ đang trò chuyện với những người khác chứ không để ý ngoài cửa.
Ánh mắt Chử Gia Mỹ trở nên u ám, cô ta nói với Hứa Vân Tình: “Chị Vân Tình, chị vất vả gắng gượng bụng bầu như vậy mà còn theo em, mau về nghỉ ngơi đi chị, em đi loanh quanh xem thêm lần nữa được mà”
Hứa Vân Tình ưỡn bụng bầu sáu tháng vô cùng vất vả, xoay người đi về bên kia, không hề để ý người vừa xuất hiện ngoài cửa.
Đẩy người đi rồi, Chử Gia Mỹ mới nhếch mép ung dung tới chỗ ba người nọ.
“Ví tiền này liên quan đến thân thế của cháu, không nên lấy ra trước mặt mọi người, chúng ta lén tìm bà Hoa nói chuyện thôi.” Đường Mạc nhỏ giọng dặn dò Tân Hoài An.
Tân Hoài An gật đầu, cô đang định tiếp tục vào trong thì bị một đôi cao gót chặn đường.
Đường Mạc và Ôn Nhã Ly đi chung với Tân Hoài An nên cũng dừng bước theo, họ đều nhìn Chử Gia Mỹ.
Đường Mạc lên tiếng trước: “Gia Mỹ đấy à? Không ngờ có thể gặp cháu ở đây, cháu đến