Cả hai người té trên đống kính bị vỡ, cánh tay và đầu gối đều bị thương và bị cứa rách ở những mức độ khác nhau.
Tân Hoài An không có thời gian để chú ý đến những vết thương trên cơ thể được gây ra bởi cú ngã lúc ban nấy.
Tại thời điểm này, cô đã bị thu hút hoàn toàn bởi tiếng kêu la đau đớn của người phụ nữ đang mang thai.
Cô thấy khuôn mặt ấy có hơi quen thuộc, thật không ngờ lại là cô ấy, chính là người phụ nữ mang thai đã bị ngã ở trong tàu điện ngầm.
Tân Hoài An liền chú ý đến chiếc váy của cô ấy, không có vết máu, chỉ có lòng bàn tay và đầu gối là có những vết thương do mảnh kính vỡ gây ra.
Có lẽ không có vấn đề gì to tát.
Nhưng mà đối phương lại quá căng thẳng, nếu như không ổn định lại tinh thần thì e là sẽ bị phản tác dụng, làm nguy hại đến thai nhi.
Nghĩ đến điều này, Tân Hoài An bèn đi đến bên đó.
“Thưa bà, hãy để tôi xem xem.” Cô nói bằng một giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Tống Cẩn Dung vừa hay cũng đang đi về phía này, vừa nhìn thấy cô, bà ngay lập tức gọi: “Tân Hoài An? Cô nhóc, cô cũng đang ở đây sao!”
Tân Hoài An bất ngờ, cô nhìn bà một cái sau đó trả lời: “Bà chủ.”
Tân Hoài An?
Bà Hoa nghe thấy cái tên này, sau đó liền nhìn Tân Hoài An bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Bà ta liền nghĩ đến việc người làm bức tranh thêu trưng bày ban nãy bị hỏng và liên lụy đến con dâu bà ta chính là cô.
Tuy tính tình có tốt đến đâu thì cũng không thể nào trưng ra được bộ mặt vui tươi, nên đã lạnh lùng nói ¡ kêu cô đến nơi này? Đi ra một bên đi, chuyện cô làm náo loạn thì để một lát rồi hãy nói!”
Không đợi Tân Hoài An nói, Tống Cẩn Dung đã giúp cô lên tiếng trước: “Cứ để cô ấy xem xem, cô nhóc Tân