Tân Hoài An thở một hơi: “Thế này là được rồi”
Đây là cách để ổn định thai nhi mà cô đọc được trong sách của bà, cô chưa từng thử, không ngờ lại thành công rồi Hứa Vân Tình chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy cơn đau quặn thắt ở bụng thật sự đã biến mất, sau đó nhìn Tân Hoài An với nụ cười thể hiện sự ngạc nhiên và biết ơn: “Cảm ơn cô rất nhiều.
Cô thực sự rất tuyệt vời.
Cây kim của cô cắm xuống quả là không hề đau một chút nào!”
Tân Hoài An khế cười, cất kim bạc đi, đỡ Hứa Vân Tình đứng dậy.
Hai người bước ra ngoài.
Còn chưa kịp bước vào trong sảnh thì nghe thấy một âm thanh trách mắng: “Đứa bé này bị sao vậy? Đây là đồ thêu của bà Tân.
Nếu nó bị hỏng thì cô có thể đền nổi không?”
Giọng của Đường Mạc cũng vang lên: “Bà Mã, bà nên tìm hiểu kỹ trước khi trách mắng một ai đó chứ? Vừa rồi Nhã Ly đã nói rất rõ ràng rằng con bé không cố ý va vào, mà là bị ai đó đẩy một cái”
“Ai có thể làm chứng? Cô ta không dám chịu trách nhiệm, đương nhiên là sẽ nói như vậy à.
Mã “hừ” một tiếng.
Tân Hoài An nghĩ đến bóng dáng chợt thoáng qua ấy, cất giọng nói: “Có tôi làm chứng!”
Giọng nói của cô hấp dẫn ánh mắt mọi người trong phòng khách.
Nhìn thấy Hứa Vân Tình và cô cùng đi đến, cơn giận dâng lên, ân cần nói: ‘Mợ chủ không sao chứ?”
Hứa Vân Tình lắc đầu: “Không sao, đứa bé không bị gì”
“Vậy thì tốt rồi!”
Bà Hoa cũng đi tới, đỡ Hứa Vân Tình mà nói: “Con mới bị hoảng sợ còn đi ra làm gì? Mẹ để người giúp