Ngày hôm sau.
Tân Hoài An ăn bữa sáng rồi ra khỏi cửa, đến địa điểm hôm qua đã hẹn trước với Hàn Âu Dương.
Cô đã đồng ý là hôm nay sẽ cho anh ta một câu trả lời rõ ràng.
Tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng có hơi đông.
Tân Hoài An đi thang cuốn tự động xuống, đi tới khu vực chờ xe.
“Ối…”
Một tiếng kêu đột nhiên vang lên.
Tân Hoài An theo bản năng liếc nhìn về phía phát âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ mang thai nằm trên mặt đất, đủ loại đồ vật trong túi rơi ra.
Mà cô ấy thì chẳng có sức đâu để bận tâm đến nó, chỉ ôm lấy bụng mình, không ngừng rên rỉ vì đau.
“Máu, chảy máu rồi người phụ nữ mang thai.
Chiếc váy vốn có màu xám nhạt đã loang lổ vết máu.
Nghe vậy, trên mặt phụ nữ mang thai lại càng sợ hãi: “Con, con của tôi…
Người xung quang hô lên, chỉ vào hạ thân Sau đó cố gắng gượng dậy từ trên mặt đất, nhưng vì bụng cô ấy quá to, không tiện di chuyển, chẳng thể nào đứng dậy được.
Có người thì đi gọi nhân viên bảo vệ đang trực ban ở trạm tàu điện ngầm, có người thì lấy điện thoại di động gọi số cấp cứu, nhưng không có ai dám đến giúp đỡ.
Dù sao thì cái bụng kia to như vậy, lại còn đang chảy máu, lỡ như có chuyện gì thì sao, ai dám đứng ra gánh lấy trách nhiệm đó?
Tân