Hôm tiệc giao lưu, Tống Cẩn Dung đưa Chử Gia Mỹ theo đến từ sớm.
Phòng khách được trang trí thành phòng trưng bày cỡ nhỏ, bày ra không ít đồ thêu.
“Nhấc cái này lên, cái này đặt ở chính giữa, động tác nhẹ nhàng chút! Đây là bộ đồ thêu quý giá nhất đấy!” Bà Hoa còn đang chỉ huy bố trí hiện trường lần cuối.
Quay đầu thấy Tống Cẩn Dung, trên mặt lập tức nở nụ cười vui mừng: “Ôi chao, chị Dung, sớm thế này mà chị đã đến rồi!”
“Chị qua sớm nhìn xem có thể giúp được gì không” Tống Cẩn Dung cười ha ha nói.
“Ở đây chỗ nào có thể khiến chị ra tay chứ, đã bày biện gần xong cả rồi” Bà Hoa mỉm cười nói.
Bà ta mặc một bộ sườn xám màu đen thêu hoa Tử Kim, đeo hoa tai ngọc trai, khuôn mặt năm mươi tuổi được chăm sóc tốt, tao nhã duyên dáng.
Trong lúc nói chuyện với Tống Cẩn Dung, ánh mắt của bà ta nhìn sang Chử Gia Mỹ, có chút ngạc nhiên: “Đây là…”
với chị em thân thiết nhưng vẫn lo lắng cho cháu mình.
Bà Hoa bèn vẫy tay, một người phụ nữ ưỡn bụng bước đến.
“Mẹ, mẹ tìm con ạ?”
“Vân Tình, con dẫn Gia Mỹ dạo quanh nhé.
Con bé tò mò về hàng thêu, nếu không hiểu chỗ nào cũng có thể hỏi con”
“Dạ” Hứa Vân Tình gật đầu, đưa Chử Gia Mỹ sang bên kia.
Tống Cẩn Dung ngồi xuống, dõi mắt nhìn về phương xa, vừa khéo nhìn trúng bức tranh thêu mới được trưng bày.
n này dâu nhà họ Tân không đến được sao?” Tuy hỏi nhưng hình như bà đã biết