Tân Hoài An đang lướt xem một đống tranh thêu một cách thờ ơ, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà ánh mắt của cô bỗng dừng lại ở trước một tấm tranh thêu nằm ở chính giữa.
Cô đối với tranh thêu có thể nói là dốt đặc cán mai, trong những tranh thêu đang trưng bày, ở trong mắt cô cái nào cũng đều rất đẹp.
Chỉ là cái bức thêu ở trước mặt này, đem đến cho cô một cảm giác không giống như thế.
Đây là một bức tranh thêu thủy mặc có kích thước cao gần bằng người, được trưng bày trong hộp kính trong suốt, dùng một cái kệ để cố định.
Nó giống như là một bức bình phong được để ở vị trí chính giữa, thuận tiện cho mọi người thưởng thức.
Những ngọn núi màu đen mực, phía xa xa là những đám mây đang lượn lờ, dưới chân núi là thác nước đang chảy róc rách và có bóng người đang đi qua cây cầu nhỏ.
Vừa có khung cảnh chốn thần tiên lại vừa vừa không đánh mất nét bụi trần chốn nhân gian, hệt như một giấc mộng ấu thơ.
không giống lắm, những thứ này đều rất phổ biến trong các bức tranh thủy mặc.
“
Tân Hoài An gật đầu.
Lúc này, Ôn Nhã Ly đã tiến gần thêm một bước nữa, để thưởng thức bức tranh này ở khoảng cách gần hơn.
Cô ấy hình như đã phát hiện ra điều gì đó, liền nói: “Chị Hoài An, chị xem! Cách thêu của bức tranh này giống hệt như cách thêu trên ví tiền của chị vậy”
“Thật không?” Tân Hoài An bàn tiến lại gần, cùng lúc đó cũng cho tay vào trong túi lấy chiếc ví tiền ra.
Lúc này, bỗng nhiên cảm thấy rằng phía sau lưng có một bóng người thoáng qua, Ôn Nhã Ly bỗng nhiên “a” lên một tiếng, cơ thể bị ngã nhào về phía trước.
Tân Hoài An vô thức đưa tay ra đỡ lấy cô ấy nhưng không thể đỡ được, ngược lại còn làm cho bản thân cô đụng vào tranh thêu trưng bày ở phía trước.
Dưới ánh