Chử Chân Phong liếc mắt nhìn cô, ánh mắt anh có vẻ kỳ lạ.
Sau đó anh quay lại nói với mọi người: “Dạo này tôi không thể uống rượu, chị dâu các cậu thì uống rất khá, ly của tôi để cô ấy uống thay luôn nhé!”
Tần Hoài An sững sờ.
Tên đàn ông này đang nói gì vậy?
Rõ ràng cô đã nói mình không biết uống rượu, anh ta lại trợn mắt nói dối như vậy.
Còn không phải là cố ý sao?
Tần Hoài An trong lòng chùng xuống, bực bội định bỏ về, nhưng lại nhận được một ánh nhìn nhắc nhở của Chử Chân Phong.
Bà nội vẫn còn đang điều trị ở bệnh viện của nhà anh ta, lúc này không thể đối đầu với anh ta được.
Nghĩ vậy, cô thầm nghiến răng.
Hai ly rượu thôi mà! Chơi luôn!
“Được, vậy để tôi uống.”
Gồng mình nốc sạch xong thì Tần Hoài An ho khan một tiếng, hai mắt đỏ hoe.
Nhớ lại lần gần nhất uống rượu cũng đã là chuyện hồi nhỏ xíu.
Lúc đó con nít tò mò nên nếm thử rượu thuốc của bà nội ngâm.
Mùi vị đó thiệt là khó uống muốn chết.
Tần Hoài An khó khăn lắm mới dừng ho được, bất mãn nhìn Chử Chân Phong.
Người kia lại điềm nhiên như không.
Không khí trong phòng tiệc náo nhiệt trở lại.
Tần Hoài An cũng không thân với mấy người này, nên uống rượu xong thì cô ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, thỉnh thoảng trả lời mấy câu tán gẫu của bọn họ.
Được một lúc cô bắt đầu thấy đầu óc choáng váng.
Tịch Sơn Lâm nhìn cô nghi hoặc: “Chị dâu hình như say rồi.”
Nghe vậy, Chử Chân Phong nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, đúng là cô ta đang lắc lắc đầu, định đứng lên.
Đột nhiên cô thấy chân mềm nhũn rồi ngã vào trong lòng anh.
Anh cau mày nhấc bổng cô lên:”Tôi đưa cô ấy về trước đã.”
Tịch Sơn Lâm nói: “Anh Phong, có cần em tiễn anh không?”
“Không cần.”
Nén xuống sự chán ghét đối với Tần Hoài An, Chử Chân Phong đỡ cô ra về.
Về đến biệt thự, Chử Chân Phong liền bỏ mặc Tần Hoài An lên ghế sô pha, đi thẳng vào