Vương Thanh Hà nhận được tấm ảnh của sợi dây chuyền, đột nhiên cảm thấy nó thật quen måt.
Trương Mỹ Văn, mẹ cô ta nhìn thoáng qua một cái rồi thở dài: “Chỉ là một sợi dây chuyền chẳng đáng bao nhiêu tiền, lại là tín vật của mợ chủ nhà họ Chử?”
Vương Thanh Hà chợt sững sờ.
Cô ta nhớ ra rồi! Sợi dây chuyền này giống hệt sợi dây chuyền trên cổ của Tần Hoài An! Hóa ra Tần Hoài An mới chính là người cứu Chử Chân Phong!
Vương Bách Điền nói: “Đừng nói nữa! Tranh thủ thời gian tìm sợi dây chuyền quan trọng hơn! Nếu tìm không được thì sao con gái chúng ta gả vào nhà họ Chử được?”
“Đúng, đúng, đúng!”.
Trương Mỹ Văn nói đoạn, liền đi xách vali của Vương Thanh Hà.
“Bố mẹ đừng tìm nữa! Con biết sợi dây chuyền nằm ở đâu rồi!” Vương Thanh Hà ngăn cản hai người, sắc mặt cô ta nặng nề.
Hai vợ chồng kinh ngạc nhìn về phía cô ta! “Sợi dây chuyền ở bên ngoài, con đi lấy về!” Nói xong, cô ta bèn ra cửa.
Một lúc sau, Vương Bách Điền và Trương Mỹ Văn mới phản ứng kịp.
Trương Mỹ Văn vuốt ngực mình: “Con bé này hại chúng ta căng thẳng quá.
Có điều, thứ quan trọng như thế, sao nó có thể để ở bên ngoài chứ..”
Vương Thanh Hà trực tiếp về trường tìm Tân Hoài An.
Cô ta nhất định phải lấy được sợi dây chuyền trở thành mợ chủ của nhà họ Chử! Mà lúc này, Tần Hoài An đang ngồi trên xe về nhà.
Cô và Vương Thanh Hà ở chung tiểu khu, nói đúng hơn, đây là nhà bố mẹ nuôi của cô.
Cô là đứa trẻ bị bỏ rơi, mười lăm năm trước được bà nội nhận nuôi ở nông thôn.
Năm đó, bệnh tình của bà nội rất nghiêm trọng nên bố mẹ nuôi mới đón hai người họ đến thành phố.
Căn nhà này, ngoài bố mẹ nuôi còn có đứa em trai nhỏ hơn cô hai tuổi đang học cấp ba! Vừa nãy, mẹ Chu gọi điện thoại tới chỗ cô bảo cô về nhà phụ đạo cho Chu Cảnh Nghi.
Chu Cảnh Nghi rất mê chơi game, mặc dù đi học lại nhưng suốt ngày cứ thích chơi game, thái độ học hành rất lười biếng.
Tần Hoài An ước gì có thể nhét bài thi vào trong đầu cậu ta.
Khó khăn lắm mới giảng xong cho cậu ta một bộ đề, Tần Hoài An trở về phòng thu xếp đồ đạc.
Cô vứt hết những thứ liên quan tới Lâm Bình Nguyên vào thùng rác! Nhân tiện nhét quần áo bẩn vào trong máy giặt bên cạnh, cố định lát nữa sẽ giặt! Không lâu sau, bố nuôi Chung Nhật Tâm về nhà.
Ông ta nhíu mày, trên mặt đượm buồn.
Tần Hoài An rót ly nước đưa cho ông ta: “Bố ơi, bố vẫn ổn chứ?” Chung Nhật Tâm thở dài một hơi, buồn bực ngồi trên ghế sô pha hút thuốc.
Thấy thế, Tần Hoài An biết vấn đề của dự án lần trước vẫn chưa được giải quyết.
Lần trước, Chung Nhật Tâm nhận một dự án, kết quả bị tổn thất nghiêm trọng dẫn tới tình.
trạng công ty ông ta bây giờ đang gặp khó khăn.
Tần Hoài An không khỏi cảm thấy lo lắng, xoay người trở về phòng.
Chu Vân Nguyệt ngồi kế bên Chung Nhật Tâm, bà ta đoạt lấy điếu thuốc trong tay ông ta, vội vàng hỏi: “Này ông, rốt cuộc tình hình thế nào rồi?”
Chung Nhật Tâm lắc đầu, tinh thần sa sút của ông ta đã nói lên tất cả.
Sắc mặt Chu Vân Nguyệt tái nhợt, hết rồi, nhà bọn họ sắp tiêu rồi!
“Chỉ tiếc là, nhà chúng ta không tốt số bằng nhà họ Vương ở sát vách!” Chung Nhật Tâm chợt thở dài nói.
Ban nãy, ông ta vào tiểu khu tình cờ gặp Trương Mỹ Văn, nghe bà ta khoe khoang con gái mình sắp gả vào làm mợ chủ nhà họ Chử giàu có!
Nhà họ Chử là dòng họ giàu có nhất trong nước, vừa có quyền vừa có thể! Lần này nhà họ Vương thực sự trèo cao, một bước lên tận trời! “Mẹ ơi, đây là cái gì thế?”
Lúc này, con trai họ Chu Cảnh Nghi từ ban công đi vào phòng khách, một tay cầm bộ đồ đã phơi khô, tay khác cầm sợi dây chuyền.
Giờ phút này, tâm trạng của Chu Vân Nguyệt đang rối bời, bà ta mất kiên nhẫn liếc mắt: “Sợi dây chuyền rẻ tiền này chắc thằng bạn trai hời của Tần Hoài An tặng cho nó đấy, cầm đi vứt đi!”
“Dạ!” Khóe miệng Chu Cảnh Nghi nhếch lên, đang định vứt vào thùng rác.
Hai mắt Chung Nhật Tâm sáng lên, vội vã ngăn cản: “Khoan đã, đưa bố xem một chút!”
Ông ta cảm thấy rất kì lạ, quan sát tỉ mỉ sợi dây chuyền cầm trong tay và nhớ lại những lời Trương Mỹ Văn đã nói ở dưới lầu:
“Nhà họ Chứ không phải là dòng họ bình thường, con trai cưới vợ cần phải có tín vật.
Chỉ là sợi dây chuyền làm bằng đồng, tuy nhiên phía sau có khắc chữ “Chử” cũng không đáng bao nhiêu tiền..”
Chung Nhật Tâm lật mặt sau của dây chuyền, quả nhiên có khắc