Khách sạn Thanh Nhạc, nhà hàng năm sao.
Vương Thanh Hà từ trong thang máy đi ra, không vội vã mà bước vào, mà lại soi gương trên vách tường trước, chỉnh lại tóc và váy, sau đó còn tô lại son môi.
Nghe nói Chử Chấn Phong vì hẹn cô ta ăn bữa cơm này mà còn đặc biệt bao toàn bộ nhà hàng, đêm nay ở đây chỉ có hai người bọn họ.
Vương Thanh Hà cũng chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Cô ta mặc một chiếc váy liền màu xanh vỏ cau, thiết kế tao nhã phóng khoáng, rất là đoan trang.
Vương Thanh Hà rất tự tin về vóc dáng và khuôn mặt của mình, đi giày cao gót chọn chừng mười phân, dáng người đong đưa đi tới nhà hàng.
Chính giữa nhà hàng to lớn, chỉ đặt một cái bàn.
Bày khăn màu trắng, bộ đồ ăn màu vàng, hoa tươi và rượu đỏ.
Người đàn ông ngồi ở cạnh bàn ăn, ánh nến ấm áp chiếu vào từng đường nét rõ ràng trên mặt anh, đẹp trai anh tuấn, cao quý tuyệt ngạo.
Lúc con mắt thâm thúy của anh nhìn sang, Vương Thanh Hà chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, lại có kích động quỳ sát dưới chân của anh.
Người đàn ông này thực sự vô cùng đẹp trai!
Chỉ cần nhìn một lần có thể khiến cho người ta chân tay bủn rủn mềm ra!
Vương Thanh Hà tim đập thình thịch, lại không muốn mình thể hiện sự mê trai quá mức.
Cô ta kiềm chế lại sự kích động của mình, từng bước tiến lên phía trước.
Sau khi ngồi xuống lại vẫn là không thể chịu đựng được, đưa tay chạm vào người đàn ông đang để ở trên bàn, bàn tay hoàn mỹ như là một tác phẩm nghệ thuật.
“Cậu Chủ, anh…”
Chỉ là nhẹ nhàng đụng phải đầu ngón tay thôi, Chử Chấn Phong liền đem tay thu lại, Vương Thanh Hà ngạc nhiên nhìn anh, không biết làm sao.
Ánh mắt của anh bình tĩnh không lay động, lại giống như nhìn tôi như đang nhìn đồ vật vậy.
Dưới ánh mắt này, Vương Thanh Hà trong lòng vô cùng bất an.
Chẳng lẽ là mình trang điểm không đúng sao? Quần áo không đẹp sao, hay là nước hoa chọn không tốt…
Người có tiền yêu cầu luôn rất cao, huống hồ là người đàn ông có tiền đẳng cấp như cậu Chử chứ, xem ra lần sau mình lại càng phải tinh xảo hơn chút nữa mới được.
Nghĩ như thế, cô ta che giấu đi sự thấp thỏm trong lòng mình, cố nặn ra nụ cười nhìn về phía anh.
Lúc này, Chủ Chấn Phong nhìn người phụ nữ đối diện ở bàn ăn, bình tĩnh đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Trước khi đến, anh chuẩn bị xong tất cả, trong lòng tràn đầy khao khát và chờ