Tầm mắt bén nhọn của Chủ Chân Phong dừng trên người Tần Hoài An, anh có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó đã nhanh chóng giận tái mặt.
Cái người phụ nữ này…
“Cô có thể có ý kiến gì chứ hả?” Chở Gia Mỹ không hài lòng, liếc mắt nhìn cô.
Tần Hoài An nhìn cô ta rồi mỉm cười, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên: “Tôi chỉ là đồ giả, xuất thân thấp kém, là một người phụ nữ lừa đảo mà thôi, tôi không biết đóng phim.
Nếu như làm lộ trước mặt người khác, vậy có khác gì càng làm mất mặt mấy người đâu chứ?”
Chở Gia Mỹ ngạc nhiên.
Đồ giả, xuất thân thấp kém, người phụ nữ lừa đảo… những từ ngữ này đều là những gì mà ban nãy cô ta dùng để trào phúng Tần Hoài An.
Vậy mà Tần Hoài An lại ghi tạc trong lòng, đã thế còn mỉa mai lại nữa chứ!
Chở Gia Mỹ thẹn quá hóa giận, khinh thường: “Cô tưởng mình là cái thá gì thế hả? Lẽ nào nhà họ Chữ tôi còn phải cầu xin cô hay sao!”
Nói xong lại ra sức lặp lại một câu: “Đồ giả mạo!” Tần Hoài An không để bụng.
Đột nhiên một cảm giác âm u lạnh lẽo kéo đến, cô liếc nhìn, chống lại ánh mắt âm u của người đàn ông kia.
.
Truyện Quân Sự
“Cô cho rằng cô có quyền lựa chọn à?”
Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp của Chử Chân Phong mang theo một chút ý tứ cảnh cáo.
“Nếu như tôi không phối hợp thì mấy người sẽ đưa tôi vào cục cảnh sát à?” Tần Hoài An hỏi thử.
Chử Chấn Phong mím môi, đường cong lạnh như băng khiến người ta tê dại da đầu.
Ánh mắt thật nguy hiểm: “Có lẽ sẽ còn thảm hơn kết quả đó nữa đấy.” Hàng lông mày Tần Hoài An khẽ chau lại.
Giọng nói nhắc nhở thiện chí của ông quản gia truyền đến: “Cô Tần à, đây là nhà họ Chử, cô vẫn là nên ngoan ngoãn phối hợp đi.
Giúp việc này xong thì có lẽ cậu Chân Phong sẽ bỏ qua chuyện cũ thôi…”
Lời còn chưa dứt đã bị một ánh mắt của Chử Chân Phong chặn lại.
Tần Hoài An không khỏi rơi vào suy tư.
Cô chỉ là một sinh viên khoa y bình thường mà thôi, cô hoàn toàn không biết gì về nhà họ Chử cả, thay vì phải quan tâm đến tin tức của giới quý tộc giàu sang thì cô thích nghiên cứu học tập về y dược, về thuốc đông y, về thí nghiệm lâm sànghơn nhiều.
Nhưng mà cô không ngốc.
Sau khi tỉnh dậy, trải qua những chuyện này, nhìn thấy những gì xa hoa trước mắt… Nhà họ Chử cũng không đơn giản là một gia đình lắm tiền bình thường.
Cho nên, nếu như cô từ chối, vậy bọn họ sẽ bắt buộc cô phải gật đầu à? Tâm lý Tần Hoài An bỗng cảm thấy chán ghét.
Lý trí lại khiến cô giấu nhẹm cảm giác đó vào trong lòng, giả vờ thản nhiên mà nói: “Được thôi, vậy tôi đồng ý kết hôn giả với cậu Chử nhà mấy người, nhưng tôi có hai điều kiện!”
Chử Chân Phong tức giận, ban nãy anh còn chưa kịp từ chối, bây giờ người phụ nữ này còn dám đặt ra điều kiện nữa à?
Thấy anh sắp nổi đóa lên, hai vợ chồng Chử Hoài Sơn kéo anh lại, lắc lắc đầu với anh.
Tần Hoài An ngẩng gương mặt trong trắng thuần khiết lên, nhìn thẳng Chử Chân Phong: “Thứ nhất, chuyện của chúng ta coi như là hợp tác đi, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, mấy người đừng có mà gây phiền phức gì đến tôi, cũng không được tống tôi vào cục cảnh sát”
Yêu cầu này cũng không tính là quá phận.
Cơn tức của Chủ Chân Phong hơi vơi đi, hừ một tiếng rồi nói: “Vậy cô phải phối hợp cho tốt trước đã!”
“Được thôi”
Tần Hoài An gật đầu, nói tiếp điều kiện thứ hai: “Tôi không muốn ở đây, nếu như có thể tôi muốn quay về… ở trong ký túc xá của trường học”
Nói xong, cô không quên giải thích thêm: “Vốn dĩ tôi là sinh viên mà, chưa tốt nghiệp nên ở lại trong trường học cũng là chuyện bình thường thôi, người ngoài chắc không thấy kỳ lạ đâu nhỉ?”.
Tâm lý của Tần Hoài An rất rõ ràng mọi việc, cô là đồ giả mạo, ở lại nhà họ Chử chắc chắn sẽ bị bọn họ nhắm vào, ngày sau này sống không an ổn lắm đâu.
Huống hồ gì cô còn phải xử lý việc riêng của mình nữa.
“!”
Đột nhiên Chử Chân Phong lạnh lùng cười một tiếng, thái độ cao cao tại thượng liếc nhìn Tần Hoài An, dường như đang chế nhạo dòng suy nghĩ ngây thơ của cô.
Trước khí tức mạnh mẽ của anh, Tần Hoài An khẽ nhíu mày.
“Tôi nói không đúng nào à?”
“Đúng”
Chử Chân Phong cười như không cười, trả lời một chữ rồi phân phó: “Vệ Nam, đưa cô ta ra ngoài đi”.
Tần Hoài An hơi ngây ngẩn.
Anh ta vậy mà lại đồng ý với điều kiện của cô dễ dàng vậy cơ à? Không ngờ cậu Chủ nhà này vẫn còn dễ nói chuyện thật đó.
Có thể rời khỏi nhà họ Chử, cô đương nhiên sẽ không chần chờ gì.
“Cảm ơn, không cần đưa đâu, tôi tự đi được”
Tần Hoài An không muốn dính dáng quá nhiều đến những người bên cạnh Chử Chân Phong, nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
Vệ Nam càng nghĩ càng thấy không đúng lắm.
“Cậu Chử, cứ vậy…”
Vừa mới mở miệng đã nhìn thấy vẻ mặt kín đáo của Chử Chân Phong, cậu nuốt hết những lời định nói lại theo bản năng.
Cậu Chử làm gì cũng có dụng ý riêng của cậu ấy.
Tần Hoài An đi gần hai mươi phút mới đến cửa lớn nhà họ Chử.
Nhà họ Chữ thật sự rất rộng, nào là gian nhà, vườn hoa, ao nước nhân tạo, nếu như không có người làm giúp đỡ, e rằng cô đã đi lạc trong này luôn rồi.
Có thể ở trong một nơi