Giọng cô gái kia có chút quen thuộc, chắc là người quen.
Tần Hoài An đến bệnh viện Phú Khang, bà nội sắp phẫu thuật rồi, cô muốn đi đến đó thăm bà.
Cùng lúc đó, Vương Thanh Hà cũng mang theo giỏ hoa quả ra khỏi nhà.
Sau khi Tần Hoài An vừa đến thăm bà nội xong và hỏi bác sĩ về việc sắp xếp ca phẫu thuật xong, cô chuẩn bị rời đi.
Bởi vì phòng bệnh của bà cụ Chử cũng ở bên cạnh, cô đi ngang qua cửa.
Vương Thanh Hà vừa lúc đi tới trước mặt, thì bắt gặp Tần Hoài An.
Nhìn thấy Tần Hoài An hai tay trống rỗng, ánh mắt cô ta chuyển động, dùng âm thanh vừa đủ bên trong cửa có thể nghe được, chào hỏi cô, “Tần Hoài An, cô đến thăm bà nội à.”
Tại thời điểm này, cánh cửa mở ra.
Người mở cửa là một người đàn ông, khí chất hiên ngang, dáng người dong dong cao.
Tần Hoài An và Vương Thanh Hà đồng thời nhìn về phía đối phương, cả hai người đều sửng sốt.
Tần Hoài An cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt.
Mà Vương Thanh Hà lại vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp trai của người đàn ông đó.
Người đàn ông có khuôn mặt vài phần giống Chử Chấn Phong, lịch lãm quý phái.
Ánh mắt ông ấy nhìn về phía Tần Hoài An, qua chiếc khẩu trang, nhận ra thân phận của cô, mỉm cười và nói: “Cháu dâu.”
Cách xưng hô này đã đánh thức ký ức của Tần Hoài An.
Cô ấy nhớ rồi.
Tối qua, cô ấy đã lao vào lòng người đàn ông này… Cũng là ông ấy, phối hợp với cô diễn kịch, để đuổi những phóng viên đó đi.
Tần Hoài An nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cúi đầu, nhẹ giọng nói:” Chử nhị gia?” Vương Thanh Hà đứng bên cạnh lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chử Nhị gia?
Vị này chính là Chú Hai của Chử Chấn Phong, Chử nhị gia khiêm tốn, lịch sự, phong nhã, được đồn đại sao?
Nghe nói ông ấy là con của Chử lão gia, lớn tuổi nhưng chưa lập gia đình, không ngờ rằng, lại có thể trẻ tuổi đẹp trai như vậy! Có vẻ như ông ấy mới chỉ hơn ba mươi tuổi.
Không