Bà già này có nhầm lẫn gì không vậy? Lần đầu tiên gặp mặt đưa cho cô ta một cái túi xách thủ công bị hỏng, còn nói là tự tay bà ấy làm! Nhưng nó không có giá trị gì cả!
Nhưng Tần Hoài An đâu? Một “giả mạo” nhưng đã nhận được một dây chuyền ngọc bích quý giá như vậy!
Vương Thanh Hà trong lòng không cân bằng.
“Bà nội có lòng tốt cho cô, thì cô cứ cầm lấy, đó là những gì cô nên có!” Cô ta nói, với giọng điệu có một chút chua xót.
Tần Hoài An suy nghĩ một chút, cầm lấy dây chuyền ngọc bích.
Thấy vậy, Tổng Cần Dung lộ ra nụ cười hài lòng.
Chỉ chốc lát sau, Chử Châu đem bình hoa cắm trở về, đặt ở đầu giường.
Ba người không ở lại lâu, lần lượt tạm biệt.
Khi đi đến cửa, Vương Thanh Hà cố ý đụng vào bả vai cô, thiếu chút nữa đụng phải dây chuyền ngọc bích trong tay Tần Hoài An.
Tần Hoài An quay đầu, lạnh lùng nhìn cô ta.
Vương Thanh Hà ậm ừ nói:”Dây chuyền ngọc bích này chỉ là quà ơn cứu mạng của bà nội cảm tạ cô, cũng sẽ không thay đổi địa vị của cô ở Chử gia, tôi mới là cháu dâu của bà, mà cô chỉ là một kẻ giả mạo, sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà!”
“Chỉ là một cái dây chuyền ngọc bích, không đến mức khiến tôi suy nghĩ lung tung.” Tần Hoài An c nhếch môi, buồn cười, nhìn cô ta, “Ngược lại là cô, khẩn trương làm gì vậy?”
Vương Thanh Hà nhíu mày, che giấu thần sắc trong mắt, “Tôi khẩn trương cái gì? Chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, đừng có mà vội đắc ý, đắc ý rồi mà quên đi thân phận của mình!”
Nói xong, đi thẳng về phía trước.
Ánh mắt Tần Hoài An hơi tối, đưa tay kéo cô ta lại.
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô.” “Cô đang làm gì vậy?” Vương Thanh Hà tức giận quay đầu.
Ánh mắt Tần Hoài