Trương Vô Kỵ tâm tình không tốt, phương xa tâm tình của Ân Phi Bạch cũng không tốt.
"Ngươi nói thật đấy hả? Trương Vô Kỵ thật sự phế toàn bộ chức vụ của gia gia ta? Hắn thật sự làm vậy rồi?!" Ân Phi Bạch biết tin Ân Thiên Chính bị xử phạt liền không nhịn được có chút thất hồn lạc phách.
"Làm sao có thể chứ? Hắn không phải là người như thế?"
"Có gì mà không thể? Ngươi đang ở chỗ ta, Trương Vô Kỵ không có cách nào bắt ngươi, chỉ có thể lấy cả nhà ông già ngươi ra trút giận chứ sao!" Từ Thọ Huy khinh thường.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi làm chuyện này, trong nhà ngươi vẫn có thể hưởng lợi à? Đừng có nằm mơ!"
"Ngươi không hiểu Trương Vô Kỵ!" Ân Phi Bạch xoay vòng vòng trong phòng: "Con người của Trương Vô Kỵ trọng tình trọng nghĩa, mặc dù trong tay công phu lợi hại, cầm quân đánh giặc cũng có vài phần năng lực, nhưng hắn trời sinh mềm yếu, với người có chút tình cảm hắn càng mềm lòng vô cùng! Đến cả nặng lời cũng không nói! Ta vốn cho rằng hắn quá lắm chỉ khiển trách gia gia một trận thôi, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp lột sạch toàn bộ chức quyền của ông...!Đây căn bản không giống chuyện hắn sẽ làm!"
Từ Thọ Huy lúc này mới chú ý một chút: "Lời này hình như Trần tiên sinh cũng từng nói..."
Trương Vô Kỵ mềm lòng không quả quyết, khuyết điểm này đối với người hiểu biết hắn mà nói không phải là bí mật, kể cả khi hắn ngụy trang thành Ân Di Ái, tác phong nền tảng vẫn không thể thay đổi sạch sẽ.
Trần Hữu Lượng lấy Hàn Lâm nhi thăm dò ra ranh giới cuối cùng, đương nhiên sẽ không ôm cái nhược điểm trí mạng này vào quan tài.
Mà sau khi biết Trương Vô Kỵ chính là Ân Di Ái, gã càng thấy rõ nơi có thể giáng đòn chí mạng.
Lúc ấy Trần Hữu Lượng nói với hai người thế này: "Các ngươi cho rằng Trương Vô Kỵ bày ra Ân Di Ái là bởi vì hắn tâm cơ thâm trầm? Sai! Điều này chứng minh hắn là người luôn ôm hy vọng, cảm thấy mình có thể vẹn cả đôi đàng, vừa muốn ôm Tống Thanh Thư sống ngày tiêu dao, lại không muốn buông bỏ chỗ tốt mà quyền lợi của Minh Giáo mang đến.
Người đều có lòng tham, thế nhưng người có thể làm đại sự không ai sẽ phóng túng lòng tham của mình, bọn họ biết vì mục tiêu lớn nhất, nhất định phải từ bỏ một vài thứ.
Tình yêu, tình thân, cái gì cũng đáng giá bị hy sinh! Kẻ sẽ khắp nơi cố kỵ những điều này, hoặc là hạng người tâm tính mềm yếu, hoặc chính là loại ngu xuẩn không phân rõ nặng nhẹ!
Trương Vô Kỵ như vậy, chính là cơ hội của các ngươi! Một đối thủ thế này, chỉ cần bắt được uy hiếp của hắn là không đáng kiêng kỵ! Các ngươi chỉ việc xây dựng thực lực của mình lớn mạnh, đồng thời truyền tin tức kia ra, hắn sẽ lâm vào khốn cảnh, vừa không thể trở mặt với Võ Đang lại vừa không thể lập uy trong Minh Giáo, căn bản không còn hơi sức đâu mà đối phó với các ngươi!"
Cũng chính những lời này của Trần Hữu Lượng, khiến Ân Phi Bạch vứt bỏ băn khoăn về Ân Thiên Chính, đồng thời cho Từ Thọ Huy lòng tin, để bọn chúng sẵn lòng vì thế bán mạng.
Nhưng hiện tại hành động của Trương Vô Kỵ đã khác xa dự đoán của chúng, đặc biệt là hoàn toàn đảo lộn nhận thức của Ân Phi Bạch từ nhỏ đến lớn, khiến cả hai tên hoảng loạn lên.
"Trương Vô Kỵ là người thế nào ta còn không biết sao? Chỉ cần gia gia và cha đến trước mặt hắn tố khổ một trận, hắn tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm nhìn họ như vậy!" Ân Phi Bạch nghiến răng nghiến lợi: "Nhất định là có người đề xuất cho hắn! Là ai cho hắn lá gan này?!"
Kỳ thật trong lòng Ân Phi Bạch muốn mắng nhất chính là Trương Vô Kỵ bất hiếu bất nghĩa, uổng cố thân tình, nhưng ngẫm lại, hắn dường như không có lập trường nói lời này.
Mà bản thân Ân Phi Bạch cũng không muốn thừa nhận rằng, sâu trong nội tâm, hắn vẫn luôn tự tin ỷ vào phần mềm mại này của Trương Vô Kỵ.
Hắn cảm thấy dù mình binh bại, chỉ cần buông bỏ tư thái ôm chân Trương Vô Kỵ khóc lóc kể lể thảm thiết một phen, Trương Vô Kỵ sẽ không giết hắn.
Nhưng hiện tại hắn không tự tin.
"Được rồi!" Từ Thọ Huy trong lòng không quá để tâm đến Ân Phi Bạch, nhịn không được nói: "Trương Vô Kỵ suýt chút nữa chết ở Dĩnh Châu, sao có thể không hận chúng ta? Là ai cũng vậy thôi!"
"Vẫn không bình thường..." Ân Phi Bạch biết Trương Vô Kỵ thậm chí còn có vài phần lấy ơn báo oán, lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một người.
Thiếu niên vĩnh viễn thật xinh đẹp, áo không dính bụi trần, thiếu niên với đôi mắt hoa đào mỉm cười mà lạnh lùng, bỗng nhiên bừng tỉnh, quát to lên: "Tống Thanh Thư! Ta biết rồi! Nhất định là Tống Thanh Thư!"
"Tên nam sủng của Trương Vô Kỵ?" Từ Thọ Huy là điển hình của chủ nghĩa đại nam tử, từ bản năng đã cảm thấy Tống Thanh Thư tự nguyện ủy thân cho một nam nhân nhất định là thứ phế vật vô tích sự, lời nói mang theo mấy phần khinh thường: "Hắn có bản lĩnh lớn vậy à?"
"Tống Thanh Thư rất thông minh." Ân Phi Bạch nhớ lại nhiều năm qua tổn hại chịu thiệt không ít trên tay Tống Thanh Thư, cười lạnh: "Y vẫn luôn không thích Trương Vô Kỵ qua lại với chúng ta, nếu là y, ra tay với gia gia như vậy cũng chẳng lạ gì! Hơn nữa ngươi quên Trần tiên sinh là bị ai độc chết rồi sao?"
"Vậy theo như ngươi nói, thì Trương Vô Kỵ rất nghe lời Tống Thanh Thư..." Từ Thọ Huy cũng rơi vào trầm tư.
——
Cùng lúc đó, trên núi Võ Đang cũng đang vì chuyện của Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư mà thảo luận kịch liệt.
Trương Vô Kỵ làm chuyện như vậy, xoá tên