Chỉ thấy người kia vốn hình thể thấp bé chắc nịch đột nhiên cao lên mấy tấc, tiếng xương cốt buông lỏng liên tục vang lên, lại đứng trước mặt Trương Vô Kỵ là một đại hán cao tráng xốc vác.
Sử Hỏa Long xoa xoa trên mặt, lấy xuống mấy khối đắp mặt cải trang, nhìn Trương Vô Kỵ gật đầu: "Tuổi còn nhỏ đã có công phu như thế, nếu không phải tận mắt trông thấy, ta thật không thể tin được."
Trương Vô Kỵ hết sức chăm chú nhìn từng hành động cử chỉ của Sử Hỏa Long, thời khắc cảnh giác.
Sử Hỏa Long giơ hai tay lên tùy ý vung mấy lần, thần sắc khoan khoái: "Chuyện khác đợi lát nữa hẵng nói, ta nắn cánh tay lại Lỗ Bát Quế đã.
Ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Khí huyết trong ngực Trương Vô Kỵ bởi vì đề khí mà lại bắt đầu cuồn cuộn, đang mong tranh thủ thêm chút thời gian điều tức, lập tức gật đầu: "Xin cứ tự nhiên."
Lỗ Bát Quế ngũ quan vặn vẹo lên còn muốn nói gì nữa, bị Sử Hỏa Long quát bảo ngưng lại, sau đó giúp lão xử lý đơn giản vết thương.
Trần Hữu Lượng hiện tại cũng kịp phản ứng, cũng không đứng dậy, bổ nhào vào dưới chân Sử Hỏa Long khóc rống lên, vừa khóc vừa nói mình suýt chút nữa bị Trương Vô Kỵ giết, bây giờ không nhấc thân lên nổi, tưởng hôm nay toi đời rồi, không ngờ Sử Hỏa Long cũng có mặt, gã cuối cùng yên tâm.
Lời hay bắn như pháo nổ, thổi bùng Sử Hỏa Long thành thần binh giáng thế cứu vớt thế nhân.
Trên mặt diễn xướng xuất sắc, trong lòng lại lửa hận bốc ngùn ngụt.
Trần Hữu Lượng tự biết không có lòng tốt gì với Sử Hỏa Long, nhưng không tốt thì không tốt, gã bây giờ chẳng phải cái gì cũng chưa làm sao? Không chỉ chưa gây chuyện bất lợi cho Sử Hỏa Long, ngược lại, sau khi "quy hàng", Trần Hữu Lượng có thể nói là tận tâm tận lực làm việc, không có chút sai lầm nào.
Trần Hữu Lượng là kiểu xấu từ trong trứng, chỉ có một ưu điểm là có ơn tất báo.
Lúc người nhà của gã bị Nguyên binh tàn sát, Thành Côn cứu gã còn thu gã làm đồ đệ, cho nên Trần Hữu Lượng việc nghĩa chẳng từ nan thay lão bán mạng; nếu Sử Hỏa Long đúng hẹn phản Nguyên, thay gã báo thù Nguyên triều, vậy Trần Hữu Lượng cũng không phải không sẵn lòng dốc sức phụ tá ông ta.
Nhưng Sử Hỏa Long đây là đang chơi gã! Trần Hữu Lượng hoàn toàn không hề biết việc Sử Hỏa Long dịch dung, nhưng Lỗ Bát Quế hiển nhiên biết rất rõ tình hình.
Vừa rồi Trương Vô Kỵ từng bước ra sát chiêu với gã, Lỗ Bát Quế cố ý bỏ mặc, gã lúc đầu còn tưởng rằng Lỗ Bát Quế ghen ghét gã được Sử Hỏa Long trọng dụng, muốn mượn cơ hội này diệt trừ gã.
Nhưng hiện tại xem ra Sử Hỏa Long lúc ấy đang ở bên cạnh nhìn, nếu không phải ông ta ngầm chấp nhận, Lỗ Bát Quế ăn gan hùm mật gấu mới dám làm trò trước mặt ông ta như vậy!
Không chỉ ngầm chấp nhận, thậm chí rất có thể là Sử Hỏa Long bày mưu đặt kế!
Trần Hữu Lượng càng khóc càng thương tâm, đáy lòng lại cười lạnh không thôi.
Các ngươi bất nhân trước, vậy đừng trách ta bất nghĩa!
Sử Hỏa Long nối xương cho Lỗ Bát Quế xong quay lại nhìn Trương Vô Kỵ, thấy khí sắc của hắn nhanh chóng chuyển biến tốt lên không ít, ánh mắt hơi lóe.
Trương Vô Kỵ nhún vai cười.
Hắn cực kỳ mẫn cảm với dược liệu, lại sớm nâng cao tinh thần hết mức ứng đối việc này.
Sớm đã phát hiện khói từ kho củi cháy tỏa ra khác thường, có thể hóa giải nội lực, lại có tác dụng chậm, bởi vậy rất khó phát giác; nhưng đã hít vào nhiều rồi, hiệu quả thể nào không phải là vấn đề.
Quan trọng nhất chính là, bởi vì tác dụng chậm, người trúng độc ban đầu sẽ chỉ tưởng rằng tiêu hao trong lúc đối chiến, chờ phát hiện ra vấn đề thì đã trễ, thành cá nằm trên thớt.
Nhưng Trương Vô Kỵ không sợ cái này, Cửu Dương Thần Công tầng thứ tám, bách độc bất xâm.
Phối hợp với nước thuốc hắn tắm rửa có chứa chất tị độc, chút khói độc đó căn bản chẳng có tác dụng gì.
Sử Hỏa Long cũng biết một nước đi này vô dụng, nhưng cũng không nói toạc, mà là ấn lên gáy Lỗ Bát Quế: "Nghỉ ngơi đi."
Nói xong, lòng bàn tay phun ra kình lực, Lỗ Bát Quế không rên một tiếng trực tiếp ngất xỉu.
Tiếp đó ông ta lại dùng phương pháp tương tự đánh Trần Hữu Lượng một chưởng, làm Trần Hữu Lượng cũng mất ý thức.
Trương Vô Kỵ nhíu mày, trong lòng tự nhủ Sử Hỏa Long nhìn qua như người thô kệch bộc trực, trên thực tế tâm tư tỉ mỉ, thủ đoạn cũng đủ không biết xấu hổ, võ công càng là không yếu, thực sự là một nhân vật đáng gờm, không biết kiếp trước làm sao lại chết tức tưởi dưới tay Thành Côn, xem ra trong đó có không ít vấn đề:
" Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"
Sử Hỏa Long đứng lên, phủi phủi tay, nói: "Bây giờ biết cũng không muộn.
Xem biểu hiện của Trương công tử(*) đêm nay, ta cả gan suy đoán Tống Thanh Thư hiện đang ở bên cạnh ngươi?"
Trương Vô Kỵ trong lòng chửi thầm, nói: "Sử Bang chủ thật sự là cái gì cũng biết rõ, vậy còn mưu cục này làm gì?"
"Đương nhiên là diệt Trương công tử." Sử Hỏa Long thản nhiên nói, "Biện pháp thô sơ hay không không quan trọng, quan trọng là Trương công tử hôm nay vẫn đến.
Chỉ cần hữu dụng, bị Trương công tử ở trong lòng mắng vài câu ngu xuẩn cũng không sao."
"Được rồi, là ta nghĩ kém!" Trương Vô Kỵ nói: "Đã vậy, Sử Bang chủ thịnh tình mời như thế, ta dù sao cũng phải biết nguyên do.
Chẳng lẽ Sử Bang chủ cũng tin lời đồn về Đồ Long Đao kia à?"
"Vốn là khịt mũi coi thường, bây giờ thấy thân thủ của Trương công tử ngược lại lại không xác định." Sử Hỏa Long triển khai tư thế: "Thôi! Ngươi là tiểu bối, ta là Bang chủ một bang, đánh lén đã là hèn hạ.
Hàng Long Thập Bát Chưởng ta tổng cộng tập được mười hai chưởng, ngươi đối mười hai chưởng với ta, nếu có thể qua, ta sẽ thả ngươi đi."
Cái thứ này có thể không biết xấu hổ hơn được không?! Dù là Trương Vô Kỵ cũng bị Sử Hỏa Long lẽ thẳng khí hùng vô sỉ chấn kinh rồi.
Nhưng hắn hiện tại đâm lao phải theo lao, Sử Hỏa Long dám nói lời này tất nhiên là có nắm chắc, hắn tuyệt không thể khinh địch.
Tô Úy từ lúc Trương Vô Kỵ xuất phát đã luôn như đứng đống lửa như ngồi đống than, đến khi trông thấy trong trang viên ánh lửa ngút lập tức nhảy dựng lên cao ba thước, đợi mãi vẫn không thấy Trương Vô Kỵ phát tín hiệu, cũng không dám vọng động.
Cứ như vậy nơm nớp lo sợ canh đến hơn nửa đêm, rốt cuộc trông thấy tín hiệu rút lui, vội vàng dẫn người trở về.
Trên đường trông thấy một người cũng đi theo cùng phương hướng, động tác rất nhanh, nhưng bước chân lại bất ổn, tựa như lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.
"Ân Đàn chủ!" Tô Úy vội vàng nhào tới đỡ lấy Trương Vô Kỵ, thấy hắn sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy lạnh thấu tim: "Sao lại bị thương đến mức này? Người của Cái Bang đâu?"
"Ta không sao." Trương Vô Kỵ hoãn lại một hơi, "Chúng ta mau trở về."
Mấy canh giờ hỗn loạn trôi qua.
Trương Vô Kỵ uống thuốc, cuối cùng đè xuống cảm giác chát chúa trong ngực, nhưng vẫn rất suy yếu, đối chiến mười hai chưởng xong hắn chịu nội thương rất nặng, một tháng tiếp theo phải luôn yên tĩnh điều dưỡng.
Động tĩnh của hắn gây huyên náo rất lớn, người trong Ân phủ đều bị kinh động, nhao nhao sai người đến tìm hiểu thăm hỏi.
Trương Vô Kỵ nhìn người đi tới đi lui trước mặt hắn, nhưng từ đầu đến cuối không gặp được người muốn gặp nhất, không khỏi ánh mắt hơi ảm đạm, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Có lẽ vì bị thương, Trương Vô Kỵ ngủ cũng không an ổn, thậm chí còn gặp ác mộng.
Trong mộng cảnh người việc hỗn loạn, Trương Vô Kỵ trông thấy phụ mẫu ngã trong vũng máu, đám người tầng tầng lớp lớp bao vây một nhà ba người bọn họ, mỗi người đều không có mặt, mỗi người đều vặn vẹo như ác quỷ; trông thấy Ân Ly mặt chi chít vết thương nằm trong huyệt mộ, Chu Chỉ Nhược rút kiếm đứng bên cạnh, nàng mặc áo cưới đỏ tươi, mũi kiếm nhỏ máu, ánh mắt như oán như hận; trông thấy Tạ Tốn xuất gia, theo ba vị cao tăng rời đi, hắn đuổi theo phía sau