Trải qua một phen đoạt mệnh chạy như điên, lại mất máu quá nhiều, Tống Thanh Thư vừa thả lỏng liền rốt cuộc chịu không nổi, dần dần mê man mất đi ý thức.
Toàn thân nhẹ bẫng, như một chiếc lông vũ chao nghiêng trong gió lạnh, Tống Thanh Thư ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy toàn thân không chỗ nào không suy yếu, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, hòa với máu từ vết thương thấm vào quần áo, bây giờ đang là tháng giêng, gió lạnh thấu xương, gần như kết thành mảnh băng dán lên người.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Tống Thanh Thư nghe thấy tiếng cành lá lay động, y muốn tụ lại ý thức, nhưng mí mắt lại nặng tựa ngàn cân, làm sao cũng không nhấc lên được.
Tiếng bước chân tới gần, Tống Thanh Thư cảm thấy mình bỗng nhiên bay lên, rơi vào một lồng ngực ấm áp, cánh tay nâng y mạnh mẽ lạ lùng, đem thần trí mờ mịt của y kéo về thực địa: "Vô Kỵ..."
Trương Vô Kỵ không nói gì, lẳng lặng nhóm lại đống lửa, cởi quần áo mang theo vụn băng trên người y, dùng quần áo của mình khoác lên, vận Cửu Dương Thần Công xua tan hàn khí trong cơ thể Tống Thanh Thư.
Rất khó miêu tả cảm giác của Trương Vô Kỵ trong nháy mắt nhìn thấy Tống Thanh Thư đó.
Rõ ràng là một người dài tay dài chân, chỉ mặc một lớp áo mỏng, cuộn tròn lại thành một khối nho nhỏ, run lẩy bẩy trong gió rét, bụng đỏ thẫm vết máu, một đường nhỏ giọt tới đây, như thể đã chảy khô hết máu trong thân thể.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Trương Vô Kỵ cái gì cũng không cảm giác được, cả lửa giận cũng tạm thời gác lại, trong mắt trong tâm chỉ tràn đầy đau lòng khôn xiết.
Giày vò như vậy, Thanh Thư nhất định phải bệnh nặng một trận.
Trương Vô Kỵ nhìn sắc mặt người trong ngực, cực kỳ tái nhợt, chỉ có hai gò má dần dần đỏ lên vì phát sốt, ggi tay ra, vừa chạm vào đã thấy nóng hổi, hiển nhiên là bị lạnh dẫn đến sốt cao.
Trương Vô Kỵ không dám kéo dài thời gian nữa, nơi đây cái gì cũng không có, y thuật của hắn có là Hoa Đà tái thế cũng không bột đố gột nên hồ, nhưng Thanh Thư bệnh nặng, nhất định phải mau mau xử lý.
Lập tức không hề chần chờ, ôm lấy Tống Thanh Thư đề khí, lướt lên không trung bỗng chuyển hướng nhảy lên ngọn cây tùng bên cạnh, mũi chân điểm xuống uốn cong cành lá, Trương Vô Kỵ kiểm tra một vòng rừng cây nhấp nhô dưới chân, tìm được một chỗ tán cây thưa thớt.
Thân hình khẽ động, đạp lên ngọn cây dưới chân, áo bào tung ra như cánh, lao như tên bắn đến Hoạt tử nhân mộ.
Trước Hoạt tử nhân mộ có thị nữ đang quét dọn tàn cuộc lúc nãy, bỗng trước mắt hoa lên, nhìn lại thấy một nam tử cao lớn rơi xuống trước mặt, trong ngực còn ôm một người.
"Tại hạ Trương Vô Kỵ, cầu kiến chủ nhân nơi đây.
Bạn của ta bị thương, có thể cho mượn một gian phòng và thuốc không? Ta tự sẽ báo đáp."
Thị nữ lúc đầu bị hắn xuất quỷ nhập thần làm giật nảy mình, định thần lại thấy hắn ngũ quan đoan chính, tự có một cỗ chính khí, mới không sợ hãi, nhưng vẫn do dự: "Tỷ tỷ của ta không gặp người ngoài..."
Trương Vô Kỵ lòng nóng như lửa đốt, có thể lên tiếng chào hỏi đã là dùng hết toàn bộ tu dưỡng, mới nghe một nửa đã nói thầm một tiếng đắc tội, chuẩn bị xông vào, vừa bước ra một bước, cửa đá đột nhiên mở ra, giọng nói lạnh như băng truyền tới:
"Để bọn họ vào đi."
Trương Vô Kỵ nói một tiếng tạ, trực tiếp đi vào, nghe giọng nữ kia lại nói: "Rẽ trái có phòng đá an trí, sau đó sẽ có người đưa đồ tới."
Trương Vô Kỵ nói: "Đại ân đại đức, không có gì báo đáp!"
Nữ tử kia lại không nói thêm gì nữa.
Trương Vô Kỵ đi vào cửa, chỉ thấy một chiếc giường đá, không có chăn đệm gì, cũng không quan tâm, mình trực tiếp ngồi lên, cẩn thận ôm Tống Thanh Thư trong ngực, cởi quần áo trên người y.
Chỉ mới một lát, toàn thân y đã nóng hổi, mồ hôi tuôn như suối.
Lúc này đã có thị nữ đưa thuốc tới, Trương Vô Kỵ nhìn thoáng qua, nói: "Làm phiền lấy thêm ít nước sạch, rượu và đường đỏ tới đây."
Thị nữ động tác rất nhanh, Trương Vô Kỵ quơ lấy bầu rượu uống một ngụm ngậm trong miệng, tiếp đó vận nội lực phun lên ngực bụng trần trụi của Tống Thanh Thư.
Rượu bị nội lực đẩy ra hóa thành sương mù dày đặc, Tống Thanh Thư cảm thấy trên thân mát lạnh, dễ chịu hơn không ít.
Tiếp đến có bát đựng đầy nước ấm đưa tới bên môi, Tống Thanh Thư sớm đã khát khô cổ, lập tức há mồm uống từng ngụm nhỏ.
Nước này độ ấm vừa đủ, có vị mặn, cũng không dễ uống, nhưng Tống Thanh Thư vẫn uống mấy bát mới cảm thấy thỏa mãn.
Trương Vô Kỵ lau người y một lượt, qua ước chừng hai khắc, thấy y bắt đầu hạ sốt, liền cởi toàn bộ quần áo trên người mình ra, cùng Tống Thanh Thư da thịt kề sát.
Sốt cao qua đi, Tống Thanh Thư lại vì mất máu mà bắt đầu hạ thân nhiệt, bệnh tình tới dồn dập, Trương Vô Kỵ tinh thần sẵn sàng, giúp y làm ấm thân thể lạnh lẽo.
Mặc dù ngực kề sát một thân thể nóng ấm, nóng đến tưởng như có thể làm bỏng mình, Tống Thanh Thư vẫn cảm thấy lạnh.
Không phải lạnh do hoàn cảnh bên ngoài, mà là toàn thân bất lực, mệt mỏi rã rời từ sâu trong linh hồn trào ra, làm y cảm giác như xương cốt toàn thân đều bị rút đi, mềm nhũn muốn gục xuống, chỉ có thể dựa vào ngoại lực chống đỡ bộ túi da này.
"Thanh Thư...!Thanh Thư?"
Có người đang gọi y, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng Tống Thanh Thư lại cảm thấy cách rất xa.
Y mấp máy môi muốn đáp, lại nói không ra lời, ngay lập tức bị người ngậm lấy.
Ngọt.
Răng môi giao hòa, vị ngọt của đường đỏ lan tràn trong miệng hai người, vị đường mềm mại mà ngọt ngào, tưởng như có thể nở hoa trên đầu lưỡi.
Bờ môi xúc cảm mềm mại, đầu lưỡi lại mạnh mẽ, ngang ngược cuốn đi hơi thở trong miệng Tống Thanh Thư, lại đút nước đường qua, từng chút một bổ sung thể lực xói mòn.
Tống Thanh Thư nửa mê nửa tỉnh, nụ hôn này dịu dàng lại lâu dài, tưởng như muốn duy trì đến thiên hoang địa lão.
Y cảm thấy an tâm, liền từ bỏ suy nghĩ, chỉ tham lam hấp thu mỗi một tia ngọt ngào.
Trương Vô Kỵ đút xong một miếng, lại ngậm một viên đường nữa, bắt lấy đầu lưỡi hồng hào mềm mại hơi nhô ra từ miệng Tống Thanh Thư.
Đến cuối cùng, đã không hoàn toàn là bổ sung thể lực, quá nhiều vị ngọt làm khoang miệng tê liệt, bên trong miệng hai người đều hơi tê tê, nhưng vẫn triền miên không ngừng, đầu lưỡi dây dưa, đảo qua hàm trên, lại từ từ liếm qua răng, cuối cùng hóa thành dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước, bốn cánh môi dán vào với nhau, ánh nước bóng lên, đều hơi sưng, như quả tươi chín mọng.
Tống Thanh Thư đã ngủ rồi, Trương Vô Kỵ vỗ nhè nhẹ lưng y, giống như mẫu thân vỗ về con nhỏ.
Nhịp của hắn dần dần chậm dưới, cuối cùng dừng lại, trong phòng chỉ còn lại hai tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Trương Vô Kỵ ngủ không sâu, rất nhanh liền mở to mắt, nhìn về phía thị nữ đi đến.
"Tỷ tỷ nhà ta cho mời." Thị nữ ôm một tấm chăn bông và một bình nước nóng, nói: "Bạn của ngươi cứ để chúng ta chăm sóc."