Trải qua một trận khôi hài, hai người cũng chẳng còn hào hứng du ngoạn nữa, trực tiếp về chỗ ở.
Tống Thanh Thư dựa vào ngực Trương Vô Kỵ, cảm thấy hôm nay hắn an tĩnh lạ thường, có chút lo lắng, vừa định mở miệng liền bị hắn ôm vào lòng.
"Ngủ đi."
Nửa đêm, Tống Thanh Thư bị một trận động tĩnh làm bừng tỉnh, mở mắt ra đã thấy Trương Vô Kỵ đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt nhăn mày nhó.
"Vô Kỵ! Vô Kỵ!" Tống Thanh Thư hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn, ra sức lay mấy lần, thấy Trương Vô Kỵ từ từ mở mắt, nhẹ nhàng thở ra: "Vô Kỵ, ngươi làm sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Trương Vô Kỵ tròng mắt cứng đờ xoay hai vòng mới khôi phục được một tia thần thái, thở ra thật dài, tựa như vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, nói khẽ: "Ta nhớ tới mấy chuyện của kiếp trước."
"Ngươi lại mơ thấy cái gì rồi?"
"Quên rồi, chỉ cảm thấy lạnh."
"Ngươi làm ta giật hết cả mình." Tống Thanh Thư nói, "Không còn gì nữa sao? Đang yên đang lành sao ngươi lại mơ tới những chuyện đó? Có phải bởi vì gặp người của Minh Giáo làm ngươi nhớ lại không?"
Trương Vô Kỵ đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Tống Thanh Thư, thở dài: "Trương Trung nói với ta, ta giống như ngươi đều là tướng chết yểu, sống không quá 30."
Tống Thanh Thư biến sắc mặt.
"Ta cảm thấy, hắn nói là thật.
Ngủ một giấc xong quay ngược lại thời gian thật sự rất kỳ quái, dù sao ta mỗi ngày đều ngủ, không hề có gì khác biệt, nhưng nếu ta đã chết thì lại khác." Trương Vô Kỵ nói: "Ta đây coi như là mượn xác hoàn hồn, hoặc là Trang Chu mộng điệp, một giấc chiêm bao mơ hết cả đời sao?"
"Ngươi chết như thế nào?" Tống Thanh Thư chỉ quan tâm cái này.
"Ta uống rượu xong thì ngủ, cứ như vậy, thân thể ta rất tốt, say cũng không nặng, không thể nào là bởi vì say rượu.
Còn nếu là đột tử, vậy trước khi chết ta sẽ cảm thấy tim đau quặn ngạt thở, nhưng ta hoàn toàn không có đau đớn.
Cho nên ta đoán, ta hẳn là bị hạ độc chết."
"Là ai?"
"Rượu là Dương Tiêu tặng cho ta."
Tống Thanh Thư vừa định nói gì, đã bị Trương Vô Kỵ bác bỏ: "Không phải hắn, một ngày trước hắn còn gửi thư cho Triệu Mẫn muốn ta trở về, sẽ không hạ độc ta."
"Có lẽ chỉ là hắn cố tình đánh lạc hướng..." Tống Thanh Thư không thích Dương Tiêu, bởi vậy suy đoán.
"Ta đã chết rồi, cần gì phải làm như vậy." Trương Vô Kỵ lắc đầu bác bỏ, nói ra suy đoán của mình: "Nếu ta đoán không sai, ra tay với ta, hẳn là Chu Nguyên Chương."
Tống Thanh Thư cả kinh, trong trí nhớ của y, Chu Nguyên Chương là một hán tử hào sảng trọng nghĩa, sao lại dùng loại mánh khoé âm hiểm như vậy? Nhưng Trương Vô Kỵ nói chắc như đinh đóng cột, y không thể không tin: "Hắn tại sao lại làm vậy với người?"
"Những chuyện này trước kia ta chưa từng nói với ngươi...!Thanh Thư, ai rồi cũng sẽ thay đổi, Chu Nguyên Chương sau này đển cả một Hàn Lâm Nhi không có thực quyền cũng không dung được, sao có thể để ta sống?" Trương Vô Kỵ trước đó chưa nghĩ tới, bây giờ đã được chỉ điểm, mạch suy nghĩ liền thông suốt: "Khi đó nghĩa quân phản Nguyên của chúng ta đã chiếm đại thế, người Mông Cổ bại lui đã thành kết cục định sẵn, mọi người liền dồn tinh lực vào chuyện khác.
Dù sao chỉ đuổi đi người Mông Cổ là không đủ, còn phải bình định thiên hạ mới được.
Lúc ấy ba thế lực lớn nhất là Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành và Minh Giáo chúng ta.
Ta làm giáo chủ Minh Giáo, sớm đã ẩn lui sơn lâm, tất cả giáo vụ đều giao cho Dương Tiêu thay mặt quản lý."
Tống Thanh Thư thở dài: "Vô Kỵ, ta hiểu.
Dương Tiêu võ công lợi hại, nhưng đánh trận kỳ thật không liên quan đến võ công có lợi hại hay không, mà Chu...Nguyên Chương lại rất giỏi hành quân đánh trận."
Trương Vô Kỵ gật đầu: "Ngươi nói không sai, trong đội ngũ của chúng ta, người chân chính phục tùng được nhân tâm thật ra là Chu Nguyên Chương, người chân chính mang binh đánh giặc cũng là Chu Nguyên Chương, mà ta...!coi như là một linh vật đi."
Tống Thanh Thư bổ sung: "Nhưng sau này nếu đoạt được thiên hạ, ngồi lên Hoàng vị vẫn cái linh vật ngươi đây."
"Hắn cũng không phải người cam tâm tình nguyện thay người khác làm áo cưới." Thở dài một hơi, Trương Vô Kỵ tiếp tục nói: "Kỳ thật hắn vẫn luôn chèn ép cao tầng Minh Giáo ta, mà vi Bức Vương cũng vậy, Dương Tiêu cũng thế, đều không giỏi xử lý việc này, bởi vậy đến khi ta chết, hắn đã chiếm thượng phong."
Đã chiếm thượng phong, đương nhiên có thể động thủ.
Trương Vô Kỵ biết, sau cái chết của Hàn Lâm Nhi, mọi người dần đề phòng Chu Nguyên Chương, nếu là thứ bọn họ đưa, dù chỉ dính ngoài miệng cũng sẽ kiểm tra cẩn thận.
Thay vì đấu trí đấu dũng với Trương Vô Kỵ, không bằng mượn đao giết người, bỏ thuốc độc vào rượu Dương Tiêu đưa cho Trương Vô Kỵ, lúc Trương Vô Kỵ lấy dùng tất nhiên sẽ không nghi ngờ, cho dù hắn là Hoa Đà tại thế, muốn nhận ra có độc cũng phải lưu ý mới được.
Cứ như vậy, Trương Vô Kỵ bất tri bất giác uống rượu độc, mơ hồ đến Tây Thiên.
"Ta vốn không hề có ý định tranh đoạt với hắn." Trương Vô Kỵ rất khó chịu, "Hắn tội gì mà phải...?"
Tống Thanh Thư ôm lấy Trương Vô Kỵ, không biết làm sao an ủi hắn, hồi lâu mới nói: "Có đôi khi...!bọn họ quan tâm không phải là ngươi có muốn hay không, mà là ngươi có thể hay không."
"Ngươi nói không sai, là ta nhận ra quá muộn." Trương Vô Kỵ tâm tình hết sức phức tạp.
Hắn lúc đầu cho