Rất nhanh, Trương Vô Kỵ đã chữa khỏi cho Đỗ Thúy Ngọc.
Nọc rắn này tuy mạnh, nhưng dùng giải độc sẽ thấy hiệu quả rất nhanh, chỉ hút độc qua một lần, sắc mặt Đỗ Thúy Ngọc đã đẹp hơn không ít.
Hà Thái Xung thấy thế đương nhiên vui mừng quá đỗi, liên tục nói lời cảm tạ Trương Vô Kỵ.
Ban Thục Nhàn từ đầu đến giờ vẫn đứng cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực đứng thẳng tắp, lúc này thấy bệnh tình của Đỗ Thúy Ngọc chuyển biến tốt, trên mặt lộ ra một ý cười cực kỳ quái dị: "Xem như là khỏe rồi, thật đáng mừng, đáng mừng!"
Mười chữ ngắn ngủi, nhưng từng chữ bà ta nói ra đều đều đầy nhịp điệu, chanh chua đanh đá, nghe thật chói tai.
Hà Thái Xung nhìn thoáng qua Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư, có chút xấu hổ: "Được rồi, phu nhân, còn có người ngoài ở đây!"
Ban Thục Nhàn ngậm miệng nghiêm sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn, tiếp tục làm thần canh cửa.
Trương Vô Kỵ kê phương thuốc tiêu độc đưa cho Hà Thái Xung: "Nơi này dù sao cũng là nội phòng của Đỗ di nương, ta không tiện ở lâu, bây giờ cáo lui, ngày mai lại đến kiểm tra cho cô ấy."
Nói xong liền đi ra cửa, Ban Thục Nhàn thấy thế, cất bước đuổi theo.
Đợi hai người đóng cửa lại, Ban Thục Nhàn liếc cửa phòng, thấp giọng nói: "Ta nghe ngươi nói nãy giờ, con rắn này chỉ ăn độc dược thôi đúng không?"
"Đúng vậy.
" Trương Vô Kỵ gật đầu, "Có điều nếu bị quấy nhiễu, cũng sẽ cắn người."
Ý cười trên khóe miệng Ban Thục Nhàn lớn thêm mấy phần, hài lòng quay đi.
Tống Thanh Thư thấy Ban Thục Nhàn mang theo vẻ mặt cười lạnh đi qua, trong lòng khẽ giật mình, thấy Trương Vô Kỵ tới, vội vàng nói: "Vô Kỵ, bà ấy vừa nói với ngươi cái gì?"
Trương Vô Kỵ nhún vai, cười nói: "Mấy hôm nữa ngươi sẽ biết.
Thanh Thư, chúng ta lần này có trò hay xem."
Lại qua mấy ngày, phù nề trên người Đỗ Thúy Ngọc tan hẳn, có thể xuống giường đi lại.
Hà Thái Xung vì biểu đạt lòng biết ơn, đặc biệt bày tiệc muốn cảm tạ Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ từ chối không được, đành nhìn lão vui mừng hớn hởbày một bàn món ngon vật lạ.
Trương Vô Kỵ nhìn thị nữ bưng bầu rượu lên, cảm giác được kim ngân huyết xà bên hông xao động, không khỏi thầm thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ cái tiết mục này thật đúng là không thèm thay đổi, bất đắc dĩ nói: "Các vị xin chờ một lát." Nói xong, hắn thả huyết xà ra, nhìn chúng nó uống vài chén rượu mới nói: "Kim ngân huyết xà chỉ ăn kịch độc, trong rượu này bị người hạ độc dược uống vào chết ngay."
Không đợi Hà Thái Xung và Đỗ Thúy Ngọc nói gì, đã nghe thấy có người đáp lại: "Không sai! Chính là ta hạ độc!"
Chỉ thấy Ban Thục Nhàn trực tiếp xông vào, phía sau mang theo một đám người mênh mông cuồn cuộn.
Hà Thái Xung nhảy dựng lên, đầu đầy mồ hôi lạnh, chất vấn: "Phu nhân? Bà đây là muốn hạ độc chết ta sao?"
"Trương thiếu hiệp y độc song tuyệt, làm sao có thể độc chết ông được? Ta chẳng qua chỉ muốn thử huyết xà này mà thôi!" Ban Thục Nhàn nói: "Dùng cái óc heo của ông nghĩ lại đi! Ngũ di nương bảo bối kia của ông mệnh không tốt, kim ngân huyết xà làm ổ trong viện cô ta, nhưng viện tử của vị Đỗ di nương này cách hoa viên của ông gần nửa ngọn núi, huyết xà không có việc gì đi cắn ả ta làm cái gì?"
Hà Thái Xung ngơ ngẩn, Đỗ Thúy Ngọc ánh mắt lóe lên.
"Bởi thế mới nói lão ngu lắm!" Ban Thục Nhàn không cho lão một chút mặt mũi nào, phất tay áo một cái: "Đương nhiên là bởi vì ả trúng độc, trong máu mang độc dược, mới mời gọi cặp rắn này tới coi ả thành thịt ăn!"
Đỗ Thúy Ngọc sắc mặt tái đi, run giọng hô: "Phu nhân!"
Ban Thục Nhàn giành nói: "Cũng không phải ta hại ngươi! Trương thiếu hiệp, ta nói có đúng không?"
Trương Vô Kỵ đáp: "Đúng là có chất độc khác, chẳng qua bị kim ngân huyết xà hút sạch sẽ, ta ban đầu cũng không nhìn ra."
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, trước đó hai vợ chồng làm loạn cỡ nào cũng chỉ có người của Côn Luân thấy, nhưng bây giờ Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư đứng ngay bên cạnh xem, Hà Thái Xung chỉ cảm thấy mặt mũi bị Ban Thục Nhàn xé ra ném xuống đất mà giẫm, nảy lòng oán hận Ban Thục Nhàn.
Đáng tiếc Ban Thục Nhàn đã quyết định phải cho lão một bài học, không thèm để ý chút nào: "Hầy, Đỗ di nương nói thế nào cũng là ái thiếp của chưởng môn Côn Luân ta, thế mà thần không biết quỷ không hay bị hạ độc.
Hôm nay độc Đỗ di nương, ngày mai chẳng phải là độc đến ta sao? Nghĩ một chút thôi đã thấy toát hết mồ hôi lạnh rồi.
Việc này cần phải điều tra rõ mới được!"
Ban Thục Nhàn lúc nói chuyện trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng bởi vì bà ta quanh năm tranh ngoan đấu khí, một đôi mắt tự mang hung quang, nếp nhăn trên mặt cũng mang theo cay nghiệt, cười lên không những không dịu dàng, ngược lại khiến người không rét mà run.
Hà Thái Xung bị bà ta chặn á khẩu không trả lời được: "Vậy thì bà tra đi!" Nhìn thái độ của Ban Thục Nhàn, độc tất nhiên không phải bà hạ, vậy lão cũng không cần lo lắng xảy ra chuyện xấu gì nữa.
Đỗ Thúy Ngọc sắc mặt trắng bệch: "Không cần vì tiện thiếp mà hưng sư động chúng như vậy, có lẽ người kia cũng