Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, chớp mắt ba năm đã qua.
Dường như lại có đại sự gì muốn phát sinh, toàn bộ Võ Đang đều đứng ngồi không yên, thường xuyên có người mang tin tức lui tới.
Tống Viễn Kiều thu được một phong thư liền đi xa Hoa Sơn, không mang theo ai đi cùng.
Trương Vô Kỵ tính toán thời gian, biết Tống Viễn Kiều đại diện cho Võ Đang đến Hoa Sơn thảo luận kế hoạch chinh phạt Minh Giáo cùng các công việc liên quan, nhưng thân phận của hắn đặc thù, những việc này, tất cả mọi người đều kiêng dè để hắn biết.
Hắn biết đây là chư hiệp Võ Đang chiếu cố tâm tình của hắn, trong lòng rất cảm kích.
Mấy tháng sau, Tống Viễn Kiều phong trần mệt mỏi trở về, không để ý tới rửa mặt nghỉ ngơi, lập tức triệu tập tất các cả sư đệ cùng những đệ tử tinh anh của Võ Đang đến chỗ Trương Tam Phong nghị sự, cả Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ cũng bị gọi tới.
Trương Vô Kỵ vừa vào cửa đã thấy Võ Đang Ngũ Hiệp cùng Trương Tam Phong đang chờ.
Ân Lê Đình tâm địa mềm nhất, da mặt mỏng nhất, vừa thấy Trương Vô Kỵ liền lộ ra vẻ xấu hổ.
Tống Viễn Kiều mở miệng nói: "Sáu năm trước, lục đại phái uống máu ăn thề trên Kim Đỉnh Nga Mi, thề một ngày giết tới Quang Minh Đỉnh, tiêu diệt quần ma Minh Giáo.
Việc này rất trọng đại, bởi vậy chúng ta vẫn chưa nóng lòng nhất thời, mà là cẩn thận thu xếp thương lượng, bây giờ thời cơ đã đến, ba ngày sau, chúng ta khởi hành đến Quang Minh Đỉnh."
Trong sảnh đứng không ít người, rất nhiều người sớm đã quên chuyện khi đó, bây giờ bị Tống Viễn Kiều nhắc lại, bắt đầu châu đầu ghé tai khe khẽ thương lượng, có người nhịn không được liếc nhìn Trương Vô Kỵ.
"Võ Đang Ngũ Hiệp đều sẽ đi.
Thanh Thư, con cũng đi cùng chúng ta, cũng là để rèn luyện con." Tống Viễn Kiều điểm danh thêm vài người, để bọn họ trở về kiểm kê đệ tử cùng đi, lại nói: "Chúng ta đi vây công Quang Minh Đỉnh, nhưng Võ Đang vẫn phải có người tọa trấn, sư phụ tuổi tác đã cao, không nên đường dài bôn ba, bởi vậy sư phụ không đi cùng chúng ta...!Vô Kỵ, con ở lại thay chúng ta chăm sóc thái sư phụ."
Mọi người đều không có dị nghị gì với an bài này.
Đi xa Tây Vực vây quét quần ma, dữ nhiều lành ít, vì kế lâu dài, Tống Viễn Kiều sẽ không để Võ Đang dốc toàn bộ lực lượng.
Chẳng qua Tống Thanh Thư làm thủ đồ đời thứ ba của Võ Đang, đại sự như vậy nhất định phải xuất hiện tuyên cáo địa vị; mà vị thế của Trương Vô Kỵ chỉ đứng sau y, lại tài năng xuất chúng, để Trương Vô Kỵ cùng Trương Tam Phong lưu thủ Võ Đang, nếu Tống Thanh Thư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Võ Đang cũng không đến nỗi không người kế tục.
Thêm nữa ngoại tổ phụ của Trương Vô Kỵ là Bạch Mi Ưng Vương của Minh Giáo, nếu hắn cùng đi, cốt nhục tương tàn, nhân luân thảm sự, bởi vậy hắn không nên đi thì hơn.
Tống Viễn Kiều lại phân phó thêm vài việc, liền để mọi người trở về tự mình chuẩn bị.
Tống Thanh Thư có chút buồn bực: "Vô Kỵ, chúng ta...!Đến lúc đó..."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ tránh đi Võ Đang, cũng sẽ không để các ngươi xảy ra chuyện gì." Trương Vô Kỵ an ủi nói: "Cũng sẽ không tách ra quá lâu."
Tống Thanh Thư chớp chớp mắt, gật đầu: "Vậy ta ở Quang Minh Đỉnh chờ ngươi?"
Trương Vô Kỵ cùng y ước định, lộ ra ý cười.
Trương Vô Kỵ lớn lên tại Võ Đang, mỗi năm có khoảng bốn tháng đến Thiên Ưng Giáo ở, giao tình với mọi người Võ Đang so ra kém với những sư huynh đệ cùng ăn cùng ngủ, nhưng hắn võ công cực cao, tính tình khoan hậu hòa khí, lại có một tay y thuật cao siêu, bởi vậy tất cả mọi người đều từng nhận ân huệ của hắn.
Mà lúc Trương Vô Kỵ hành tẩu bên ngoài, trừ gian diệt ác, thi y tặng dược, riêng có hiệp danh, dần dần mọi người cũng không còn so đo xuất thân của hắn, thật lòng khâm phục hắn.
Bởi vì ba ngày sau phải xuất hành, mấy hôm nay phòng của Trương Vô Kỵ không lúc nào ngơi, đều là bằng hữu Võ Đang đến chào từ biệt hắn.
Tâm tính thiếu niên, nghĩa khí giang hồ, đều thấy kích động với con đường phía trước, tràn đầy chờ mong, dường như đã trông thấy tương lai tốt đẹp của mình võ công cao cường bộc lộ tài năng, võ lâm chính đạo rộng mở.
Trương Vô Kỵ trải qua mưa gió chiến hỏa, biết những nhiệt huyết đó đều là ảo tưởng phi thực tế.
Cái gọi là lục đại phái vây công Quang Minh Đỉnh, nhìn như một hồi võ lâm thịnh sự, nhưng Trương Vô Kỵ biết rõ đây chỉ là một mối họa binh nhung bị bày mưu đặt kế, trừ thương vong vô nghĩa ra, không mang lại gì cả.
Nhưng những lời này hắn sẽ không nói, chỉ đem thuốc trị thương mình chuẩn bị tặng cho những bằng hữu này, hy vọng đến lúc đó có thể cho họ thêm cơ hội mạng sống.
Kiếp trước trên Quang Minh Đỉnh, Thành Côn đục nước béo cò chạy trốn, kiếp này Trương Vô Kỵ nhất định phải bắt được gian tặc đó ngay trên Quang Minh Đỉnh, phế kinh mạch quanh thân lão, mang lên Băng Hỏa Đảo thỉnh tội với nghĩa phụ.
Sau khi đội ngũ Võ Đang lên đường, Trương Vô Kỵ chọn một thời cơ, chuẩn bị đi tìm Ân Thiên Chính.
Lúc này đêm đã khuya, hắn đi ra cửa viện, bỗng thấy Trương Tam Phong đã đứng trước cổng cách đó không xa, dường như đang chờ hắn.
"Thái sư phụ!" Trương Vô Kỵ lắp bắp kinh hãi: "Ngài làm sao lại..." biết hắn muốn lẻn xuống núi?
Trương Vô Kỵ không nói hết.
Trương Tam