Hai cô gái lại đi một hồi, có dạ minh châu chiếu sáng, các nàng dựa vào ký hiệu trên tường phân biệt phương hướng, cuối cùng lại nghe thấy tiếng của Dương Tiêu.
Dương Bất Hối mừng quá, vội vàng chạy tới, chỉ cảm thấy trước mắt rộng mở sáng ngời, đã ra khỏi mật đạo không thấy ánh mặt trời, đi vào một đại điện: "Cha!"
"Bất Hối?" Dương Tiêu ngồi bật dậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống: "Bất Hối, con tự xuống núi trốn đi, cha vô năng, không bảo vệ được con."
Dương Bất Hối lúc này mới thấy rõ trạng thái của Dương Tiêu, sắc mặt y trắng xanh, môi phát tím, suy yếu gục trên mặt đất, đứng dậy không nổi.
Mà trong phòng này, trừ Dương Tiêu, còn có sáu người khác cũng co quắp dưới đất, hoặc ngồi hoặc nằm, đều là sắc mặt xám xịt.
Dương Bất Hối lập tức rơi nước mắt, khóc ròng nói: "Đây là có chuyện gì? Là ai đả thương mọi người?"
"Chúng ta sơ ý bị người ám toán, bây giờ cả đứng lên cũng khó khăn, càng đừng nói tới bảo vệ Quang Minh Đỉnh." Dương Tiêu lắc đầu, không muốn nhiều lời: "Người kia đã chạy, Tạ Tốn và Đại Ỷ Ti đuổi theo vẫn chưa về, cũng không biết bọn họ lúc này thế nào."
Tiểu Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Tiêu.
"Người kia là ai? Tạ Tốn là nghĩa phụ của Vô Kỵ ca ca, ông ấy tại sao lại ở đây? Đại Ỷ Ti là ai?" Dương Bất Hối mờ mịt hỏi.
"Cha, con không đi! Con không muốn xa cha!"
Dương Tiêu định nổi giận đuổi Bất Hối đi, nhưng y vừa mở miệng đã cảm thấy ngực khí huyết cuồn cuộn, cổ họng ngòn ngọt, nói không ra lời.
Chu Điên thở dài một tiếng, không nói gì.
Mà cùng lúc đó, Tạ Tốn và Đại Ỷ Ti đuổi theo Thành Côn vào trong mật đạo chém giết.
Tạ Tốn và Đại Ỷ Ti chạy tới đúng lúc Thành Côn đánh lén đám người Dương Tiêu, nghe xong Thành Côn nói về cái chết của Dương Đỉnh Thiên, càng thêm lửa giận công tâm, vung đao chém tới.
Kẻ thù không đội trời chung ở ngay trước mặt, võ nghệ toàn thân Tạ Tốn lúc này phát huy đến cực hạn, trực giác cuộc đời chưa bao giờ hòa hợp đến thế, Đồ Long Đao trong tay như thể mất hết trọng lượng theo Tạ Tốn vận động, cả tiếng xé gió cũng chưa từng phát ra.
Đại Ỷ Ti vì để tránh bị ngộ thương, chỉ đi theo hai người, không tới gần.
Mật đạo tối đen, Thành Côn bị bức ép đi vào mắt không thể thấy đường, một người bất ngờ bị mù như lão đương nhiên kém xa Tạ Tốn đã mù mười mấy năm, đến cả năm thành thực lực như ngày xưa cũng không phát huy ra được, một nước vô ý, ngón trỏ và giữa tay phải đau đớn kịch liệt, đã bị Tạ Tốn chặt xuống tận gốc, cả mu bàn tay cũng bị lột một lớp da.
Chiêu này tương đương với phế đi "Huyễn âm chỉ" Thành Côn đắc ý nhất, mà mùi máu tươi từ ngón tay bị đứt không thể nghi ngờ kích động đến thần kinh của Tạ Tốn, chỉ nghe ông cuồng hống một tiếng, xách đao bổ tới.
Thành Côn dù đứt ngón tay, nhưng vẫn còn một thân nội lực mạnh mẽ, mặt mày dữ tợn, lấy mạng đối chiến Tạ Tốn.
Đại Ỷ Ti cũng không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng bà vẫn có thể từ tiếng hò hét cùng tiếng bạo vang của quyền phong mà đánh giá ra chiến đấu kịch liệt, bà không dám xông lên quấy nhiễu, chỉ ở một bên chờ kết quả.
Dù sao Tạ Tốn và Thành Côn bất luận ai đắc thắng, người còn lại cũng sẽ bị trọng thương, đó chính là bà phát huy tác dụng, cứu người hay là bổ đao đều cực kỳ trọng yếu.
Sau một tiếng ầm vang cuối cùng, tiếng đao kiếm rơi xuống đất truyền đến, tất cả trở về yên ắng, chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người.
Đại Ỷ Ti thử gọi: "Tạ tam ca?"
Tạ Tốn miệng đầy máu, toàn thân đau đớn, hàm hồ nói: "Ta...!Hắn còn một hơi..."
Thành Côn gục trên đất, khằng khặc cười lạnh: "Dù các ngươi giết ta, chiến lực chủ yếu của Minh Giáo cũng đã mất gần hết, Quang Minh Đỉnh đã không thể giữ được! Rất tốt! Rất tốt! Ta chết cũng không tiếc!"
"Đốt tàn khu ta, hừng hực liệt hỏa.
Sống có gì vui, chết có gì khổ.
Vì thiện trừ ác, duy quang minh cố.
Hỉ nhạc sầu bi, toàn về bụi đất.
Liên ta thế nhân, gian khổ quá nhiều." Tạ Tốn nhẹ giọng niệm, nói: "Lúc tuổi còn trẻ còn không hiểu, bây giờ đã sáng tỏ."
Đại Ỷ Ti cũng thở dài một tiếng, nói: "Tạ tam ca, tiếp theo nên làm cái gì?"
"Đi hay ở đều tùy muội, ta cùng Minh Giáo tồn vong." Tạ Tốn nói: "Muội vốn thuộc Minh Giáo Ba Tư, không cần phải như thế."
"Con gái của ta còn ở trên Quang Minh Đỉnh, ta sao có thể đứng ngoài cuộc?" Đại Ỷ Ti lắc đầu nói: "Hơn nữa vẫn còn Ân nhị ca và Ngũ Hành Kỳ, chưa chắc hoàn toàn không có chuyển cơ."
Chẳng qua Đại Ỷ Ti cũng biết lời này không có sức thuyết phục gì, mang theo Tạ Tốn trở lại gian phòng chỗ đám người Dương Tiêu, giang hai cánh tay nói với Tiểu Chiêu: "Tiểu Chiêu, lại đây, để mẫu thân ôm một cái."
Tiểu Chiêu nhào tới, oa một tiếng bật khóc.
Đại Ỷ Ti xoa tóc nàng, thở dài: "Tiểu Chiêu, con đừng trách mẹ.
Bây giờ con vào trong mật đạo tìm một quyển da dê viết Càn Khôn Đại Na Di, sau đó mang theo nó đến chân núi Bắc Sơn tìm Chu Nhi tỷ tỷ của con, các con cùng tới Linh Xà Đảo trốn đi!"
Tất cả mọi người nhìn qua, Dương Bất Hối hỏi: "Càn Khôn Đại Na Di?" Nàng lấy trong ngực ra quyển da dê kia: "Là cái này? Tạ bá bá đồng ý cho ngươi rồi sao?" Lúc này Dương Bất Hối đã nói hết những gì mình thấy cho đám người Dương Tiêu, di thư Dương Đỉnh Thiên chuẩn bị cũng được mọi người đọc qua, đương nhiên biết Tạ Tốn thời khắc này chính là quyền giáo chủ.
"Ta không muốn biết bà và Tiểu Chiêu vì sao mà tới." Dương Tiêu nói: "Quang Minh Đỉnh không giữ được, ta chỉ ming các người mang Bất Hối đi cùng." Cho dù y trước kia ngạo khí đến đâu, đứng trước sinh tử của con gái vẫn lựa chọn cúi đầu.
Đại Ỷ Ti không từ chối, dưới sự khuyên bảo của bà, Dương Tiêu và Tạ Tốn, Tiểu Chiêu cùng Dương Bất Hối cuối cùng gật đầu đồng ý, mang theo Càn Khôn Đại Na Di xuống núi.
Mà người ở lại, đỡ nhau rời khỏi mật đạo, leo lên thánh hỏa đài Quang Minh Đỉnh, chớ đợi lục đại phái đến.
Lúc người của lục đại phái khí thế hùng hổ xông lên Quang Minh Đỉnh, đã thấy cao thủ Minh Giáo tứ tung ngang dọc nằm liệt đầy đất.
Mặc dù chứng kiến những kẻ vốn không ai bì nổi giờ lưu lạc đến nước này, làm người ta trong lòng vô cùng thống khoái, thế nhưng ra tay với một đám thương tàn lại không khỏi thắng mà không võ, coi như thắng cũng vô cùng mất mặt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn đi đầu.
Cuối cùng Không Văn phương trượng bước ra một bước, chắp tay trước ngực nói: "Tạ Tốn thí chủ còn nhớ Không Kiến sư huynh của Thiếu Lâm ta?"
Tạ Tốn đứng dậy, nghiêm mặt nói: "Không Kiến thần tăng là người ta tôn kính nhất, áy náy nhất cuộc đời này.
Ta suốt đời cũng sẽ không quên ngài.
Bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn hối hận đã ra tay giết ngài ấy."
Không Văn không ngờ Tạ Tốn sẽ trả lời như vậy,