Ân Di Ái và vợ chồng Hà Thái Xung không phải lần đầu tiên giao chiến, trận đấu này không có bất ngờ cũng chẳng có gì đáng xem, bởi vậy Tống Viễn Kiều không chú ý vào trong tràng, mà là hồ nghi nhìn con của mình: "Thanh Thư, con vừa nãy làm gì?"
"Vô Kỵ từng kể cho con nghe chuyện này." Trên mặt Tống Thanh Thư là chân thành hoàn mỹ vô khuyết.
"Con cũng cảm thấy loại ngụy quân tử như vậy không xứng làm chưởng môn Hoa Sơn, cho nên mới hỗ trợ vạch trần."
"Chỉ vậy thôi?"
"Đương nhiên ạ."
Dù sao đứa con trai này từ nhỏ đến lớn đều rất không làm cho người khác lo lắng, Tống Viễn Kiều cũng cảm thấy không có gì phải hỏi nữa, thế nên dặn dò: "Có lẽ các con quan hệ cá nhân rất tốt, nhưng bây giờ Ân Di Ái đã đứng về phía Minh Giáo, là đối địch với chúng ta, con vẫn nên chú ý lời nói việc làm, tránh bị người ghi hận."
Lời của Tống Viễn Kiều đều xuất phát tứ ý tốt, Tống Thanh Thư đương nhiên sẽ không phản bác, ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, tiếp tục xem giữa sân so tài.
Qua nửa ngày, Côn Luân, Võ Đang, Thiếu Lâm, Không Động liên tiếp bại trận, mà Trương Vô Kỵ càng đánh càng hăng, không chút nào có vẻ mệt mỏi.
Sắc mặt mọi người lục đại phái đều có chút không tốt, nhưng đã ước định ra, bọn họ mặc dù không cam lòng, lại cũng chỉ có thể đè xuống, chờ kết quả.
Mà đám người Minh Giáo lúc này đã là vui mừng hớn hở, vốn tưởng rằng sơn cùng thủy tận, lại là liễu ám hoa minh(*), cảm thụ như vậy, không phải người trong cuộc không thể hiểu được.
Đến bây giờ đã không còn ai cảm thấy kết cục sẽ thay đổi.
Dù sao duy nhất Diệt Tuyệt sư thái chưa ra sân sớm đã mất một tay trong lúc quyết đấu với Ân Di Ái, thắng bại đã định, Diệt Tuyệt sư thái thỉnh chiến chẳng qua là chống đỡ chút thể diện cuối cùng, chỉ đánh cho có thôi.
Ngay cả đệ tử là Nga Mi cũng nghĩ như vậy.
"Sư thái, mời." Trương Vô Kỵ duỗi tay hành lễ.
Diệt Tuyệt sư thái tay phải cầm Ỷ Thiên Kiếm, tay áo trái trống rỗng phất phơ, mặt mày buông xuống, thần sắc đờ đẫn, lại ẩn ẩn có một cỗ lệ khí hiển hiện.
Trương Vô Kỵ nhíu nhíu mày, hắn không tiếp xúc nhiều với Diệt Tuyệt sư thái, nhưng bất luận lần nào chạm mặt, Diệt Tuyệt sư thái đều để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Trong lòng hắn biết rõ, Diệt Tuyệt sư thái căm thù Minh Giáo tận xương tủy, vì vậy, bà ta có thể đến mức không từ thủ đoạn.
Hơn nữa Diệt Tuyệt sư thái tâm tính cực kỳ cao ngạo, trong mắt không chứa được một hạt cát, Trương Vô Kỵ trước đó muốn đoạt kiếm trong tay bà ta, với bà ta mà nói không biết là nhục nhã vô cùng đến bực nào, với tính tình cực đoan lại quyết tuyệt của bà, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mà sự thật cũng chứng minh, Diệt Tuyệt sư thái đúng là nghĩ mọi cách diệt trừ hắn, trước đó Trương Vô Kỵ lên núi bị ngăn cản, chính là Diệt Tuyệt sư thái đưa ra yêu cầu.
Thế nhưng bà ta vẫn thất bại, đơn đả độc đấu Diệt Tuyệt sư thái không phải đối thủ của Trương Vô Kỵ, gọi người vây công cũng vẫn để Trương Vô Kỵ thoát thân mà ra, nhưng dễ dàng từ bỏ như vậy không phải là Diệt Tuyệt sư thái.
Đây chắc hẳn là một trận ác đấu, nếu có cơ hội, Trương Vô Kỵ tin chắc Diệt Tuyệt sư thái sẽ kéo hắn chết chung.
Sẽ đơn giản như vậy sao?
Trương Vô Kỵ thấy Diệt Tuyệt sư thái qua loa hành lễ thăm hỏi hắn, một khắc sau, bà ta rút kiếm, lại không phải chỉ vào Trương Vô Kỵ, mà là hướng Võ Đang đánh tới!
Tống Thanh Thư ngơ ngác nhìn Diệt Tuyệt sư thái đánh về phía mình, nhất thời hoàn toàn mất phản ứng, cả Võ Đang Ngũ Hiệp cũng không kịp chuẩn bị, tình cảnh lập tức đại loạn.
Tống Viễn Kiều vội vàng kéo Tống Thanh Thư ra sau bảo vệ, thế nhưng Ỷ Thiên Kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái hàn quang sắc bén, đám người Du Liên Châu buộc phải tản ra che chở đệ tử khác, mà Tống Viễn Kiều cũng gian nan ứng đối.
Diệt Tuyệt sư thái dường như hoàn toàn không quan tâm ảnh hưởng mình tạo thành, kiếm chiêu cực nhanh, thẳng đến Tống Thanh Thư, nhưng cũng không đẩy ra được Tống Viễn Kiều ngăn cản.
Tống Thanh Thư không thể nhìn phụ thân vì bảo vệ mình mà bị thương, nhưng võ công của Tống Viễn Kiều cao hơn y rất nhiều, lại khăng khăng bảo vệ, làm y không cách nào thoát ra.
Dưới khoái kiếm, rất nhanh Tống Viễn Kiều rên lên một tiếng, cánh tay phải bị thương, lộ ra sơ hở, Diệt Tuyệt sư thái kiếm trực chỉ Tống Thanh Thư phía sau ông.
Lúc Diệt Tuyệt sư thái nhào về phía Võ Đang, Trương Vô Kỵ cũng đồng thời chạy tới, nhưng giữa cao thủ, thay đổi trong nháy mắt, Diệt Tuyệt sư thái quấy Võ Đang đại loạn, Trương Vô Kỵ bị đệ tử Võ Đang hỗn loạn ngăn cản trong chốc lát.
Khi hắn cuốn tay áo đẩy ra người khác chạy đến, Diệt Tuyệt sư thái đã lách qua Tống Viễn Kiều, một kiếm đâm vào Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cánh tay phải bị người giữ chặt, tiếp đó vai trái đau đớn.
Người khác còn đang hoảng hốt, Trương Vô Kỵ đã ôm eo y vọt lên, xoay người trở lại chỗ trống, bước chân hắn vừa mới đứng vững, Diệt Tuyệt sư thái đã đuổi đến, Ỷ Thiên Kiếm trong tay vẫn chỉ thẳng vào Tống Thanh Thư.
Trương Vô Kỵ ôm thật chặt eo Tống Thanh Thư, ấn y vào trong ngực, sắc mặt trầm ngưng.
Diệt Tuyệt sư thái đánh cược chính xác.
Trong toàn tràng ở đây, người duy nhất hắn tuyệt đối không có khả năng khoanh tay đứng nhìn chính là Tống Thanh Thư.
Bà ta cũng không biết quan hệ giữa bọn họ, nhưng chỉ cần Ân Di Ái và Tống Thanh Thư còn gọi nhau là sư huynh đệ, bà ta liền có thể biến Tống Thanh Thư thành công cụ chèn ép Trương Vô Kỵ.
Toàn bộ công kích của Diệt Tuyệt sư thái đều nằm vào Tống Thanh Thư, Trương Vô Kỵ không nỡ để y bị thương, chỉ có thể kiệt lực bảo vệ, nếu tránh lui không kịp, thậm chí muốn lấy thân chịu thay.
Mà Trương Vô Kỵ càng không nghi ngờ, chỉ cần Diệt Tuyệt sư thái có thể nắm được cơ hội, bà ta tuyệt đối không để ý một kiếm giết cả hai người bọn họ.
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, kiếm trong tay Trương Vô Kỵ bị Ỷ Thiên Kiếm chém đứt rơi xuống đất, Diệt Tuyệt sư thái nhân thể lao thẳng