"Ta thi châm trước, Lương đạo trưởng quan sát kỹ trình tự và vị trí huyệt đạo ta hạ xuống, lát nữa ta làm một người rơm cho ông tập." Bởi vì Sử Hỏa Long không thể đi, chỉ có thể để Dương Tình mang theo Sử phu nhân, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư đi quấy cục của Trần Hữu Lượng.
Nhằm bảo đảm Sử Hỏa Long trị liệu thuận lợi, Dương Tình gọi một y sư của Toàn Chân Giáo đến học nghệ với Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ chăm chú xuống tay như bay dưới ánh mắt sáng rực của Lương đạo trưởng, ngân châm lầm lượt đâm vào huyệt, rất nhanh toàn bộ tấm lưng của Sử Hỏa Long đã phủ kín ngân châm nhọn hoắt, nhìn mà có cảm giác áp lực khiếp người.
"Nhớ kỹ chưa?" Trương Vô Kỵ thu tay lại, hỏi.
Lương đạo trưởng nhẹ gật đầu.
Trương Vô Kỵ không nói thêm gì nữa, châm lửa vào mẩu vải nhung tẩm nước thuốc ở đuôi ngân châm, nhìn mẩu nhung từ từ bị lửa cắn nuốt, khí tức nóng rực làm huyệt vị trên lưng Sử Hỏa Long hơi đỏ lên.
Chờ mẩu nhung bị đốt hết, Trương Vô Kỵ thu ngân châm, chỉ thấy ở lỗ kim chảy ra giọt máu màu đỏ tím.
"Cảm giác thế nào?" Trương Vô Kỵ nhúng ngân châm vào nước sau đó đem ngâm trong rượu trắng, đồng thời hỏi thăm cảm thụ của Sử Hỏa Long, "Đau không?"
Sử Hỏa Long khởi động hai tay, thử cúi người chống đỡ lực đạo trên người, cơ bắp toàn thân phập phồng, máu độc đỏ tía chảy đầy lưng: "Kim châm không đau, không có cảm giác gì.
Trên tay có chút lực đạo, nhưng vừa dùng lực liền tê dại."
"Đó là bởi vì ông vừa mới bắt đầu loại bỏ độc tố, cơ thể vẫn còn trong trạng thái tê liệt, chờ qua hai lần đầu sẽ rất đau." Trương Vô Kỵ gật đầu, "Xuống ngâm thùng tắm hai khắc đi, dẫn máu độc ra."
Thùng tắm bên cạnh sớm đã đổ đầy nước thuốc Trương Vô Kỵ bào chế, nước thuốc màu trắng ngà, mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Sử Hỏa Long theo lời bước vào thùng tắm, ngồi vào trong nước thuốc, ông ta vừa vào, liền có màu tím đen dơ bẩn như sương khói tan vào trong nước.
"Dược liệu nấu nước thuốc ta đã chuẩn bị hết giao cho Thẩm cô nương, Lương đạo trưởng sau này cứ đến hỏi cô ấy, theo phương pháp ta dặn sắc thuốc là được." Trương Vô Kỵ thấy Sử Hỏa Long bởi vì nước nóng mà đầu đổ đầy mồ hôi, nói với Lương đạo trưởng: "Chúng ta ra ngoài đi."
"Trương thiếu hiệp xin dừng bước." Sử Hỏa Long bỗng nhiên mở miệng giữ lại.
Trương Vô Kỵ sửng sốt, nhưng vẫn dừng bước nhìn Sử Hỏa Long.
Lương đạo trưởng thấy thế, vội vàng lặng lẽ ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
Sử Hỏa Long nhìn Trương Vô Kỵ, ánh mắt có chút quỷ dị khó lường.
"Sử bang chủ có cái gì muốn nói, không bằng nói thẳng." Trương Vô Kỵ nhìn thẳng vào ông ta một hồi, cuối cùng không nhịn được.
"Ta nghe nói, Ân giáo chủ của Minh Giáo và sư huynh của cậu Tống thiếu hiệp đều là đệ tử của Dương cô nương." Sử Hỏa Long trầm mặc một hồi mới nói: "Thực sự ta vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ân giáo chủ tự xưng trước mười bốn tuổi đều ở chỗ Dương cô nương học nghệ, nhưng ta từng tới bái phỏng Dương cô nương, chưa bao giờ thấy Dương cô nương có đệ tử nào.
Lần này ta ở lại chỗ Dương cô nương lâu như vậy, thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm về Ân giáo chủ, nhưng các thị nữ không hề nói tỉ mỉ về hắn, lại hết sức quen thuộc với cậu."
Sự tồn tại và nơi ở của Dương Tình đều là Sử Hỏa Long nói cho Trương Vô Kỵ, ông ta sẽ phát hiện manh mối, thật sự hết sức bình thường.
Trương Vô Kỵ cúi đầu không nói.
"Ân Di Ái chính là cậu giả trang đúng không? Tuổi tác, thực lực, xuất thân đều phù hợp." Sử Hỏa Long nói, thấy Trương Vô Kỵ thần sắc không đúng, lại nói: "Không cần phải căng thẳng, cậu có ân cứu mạng với ta, Sử Hỏa Long ta là người có ơn tất báo, tuyệt đối sẽ không tiết lộ, càng không có ý định hại cậu!"
"Sử bang chủ sẽ không vô duyên vô cớ nói với ta những điều này, rốt cuộc là..." Trương Vô Kỵ nhịn không được mở miệng dò hỏi.
"Con người của Trần Hữu Lượng, ta không dám nói ta nhìn thấu hắn, nhưng có một việc ta có thể kết luận." Sử Hỏa Long nói: "Trần Hữu Lượng có lòng đoạt thiên hạ!"
Việc này Trương Vô Kỵ đã sớm biết, nhưng hắn nghĩ mãi không ra vấn đề mấu chốt trong đó, lúc này được Sử Hỏa Long nhắc tới, sự ngây thơ trong hắn như chạm đến một cánh cửa, mở nó ra, hắn sẽ bước vào một thế giới hoàn toàn mới, không thể quay đầu lại được nữa.
"Lúc này thiên hạ đại loạn, chính là kỳ ngộ cho loại người như Trần Hữu Lượng.
Hắn vừa mới vào Cái Bang đã thể hiện ý đồ muốn kích động người của Cái Bang dấy binh phản Nguyên.
Ta biết Nguyên triều dù suy vi, nhưng dư uy vẫn còn, nếu dấy binh, sơ sẩy một chút sẽ phải trả giá bằng tính mạng của huynh đệ toàn bang.
Ta hạ không được quyết tâm này, bởi vậy cự tuyệt, xa lánh hắn." Sử Hỏa Long nhẹ giọng nói, lâm vào hồi ức xa xăm: "Phải, ta biết suy nghĩ như vậy rất không anh hùng, nhưng mấy ai có thể quyết tâm đến như vậy? Xưa nay người dấy binh ngàn ngàn vạn vạn, nhưng người thành công lại chỉ có Chu Tần Hán Đường Tống, mà ta, chẳng qua chỉ là một gã ăn mày thôi."
Trương Vô Kỵ tìm cái ghế ngồi xuống, nghe Sử Hỏa Long chậm rãi nói tiếp:
"Sau khi ta xa lánh hắn, Trần Hữu Lượng sống rất không thoải mái, cho đến khi hắn tìm tới ta, nói với ta cậu có lẽ đã lấy được bí mật