Biệt thự Hắc Mộc Vu...
Trong thư phòng làm việc trên tầng hai, Tư Cảnh Nam đứng tựa lưng vào bàn, hướng mặt qua lớp cửa kính được phủ bằng một tấm màn màu xám.
Xung quanh không lấy một ánh sáng, chỉ có duy nhất một ngọn lửa đang ngun cháy trên đầu thuốc của anh mà thôi.
Cũng vì ánh sáng quá ít nên không ai nhận ra được vẻ mặt bây giờ của anh như thế nào.
"Cạch." Tiếng mở cửa âm thầm vang lên.
Tân Trạch bước vào, nhìn bóng lưng Tư Cảnh Nam, nghiêm giọng thông báo:"Lão đại, Lục Giản đã tuyên bố phá sản Lục thị, ngoài ra còn tự tay đem lô hàng đến cho chúng ta.
Bây giờ ông ta đang đợi ở ngoài."
Tư Cảnh Nam vẫn im lặng, bất động, nhất thời không thèm buông lời nào.
Tân Trạch bất giác thở nhẹ một hơi, anh cắn môi dưới, biết chắc là lão đại của mình đang sục sôi lửa giận.
"Tưởng như vậy là xong chuyện sao? Đã động tới người của Tư Cảnh Nam này thì đâu dễ dàng mà sống sót!" Tư Cảnh Nam lãnh đạm cất tiếng nói, anh quay người lại đối mặt với Tân Trạch.
Lúc này, ánh sáng từ ngoài hắt vào, chiếu rọi trên khuôn mặt điển trai của anh.
Một ánh mắt tràn đầy sát khí, khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm, anh nhìn Tân Trạch, trầm giọng nói:"Gọi ông ta vào!"
Tân Trạch cúi nhẹ đầu:"Vâng."
Nói xong anh nhanh chóng rời khỏi đó.
....
Trong một căn phòng nằm dưới tầng hầm của ngôi biệt thự, Tư Cảnh Nam vắt chân ngồi trên chiếc ghế sofa hướng mắt đăm chiêu nhìn hai người đàn ông quỳ gối dưới sàn.
Lục Giản không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ông ta cứ e dè nhìn lên rồi nhanh chóng gục mặt xuống, dần dần ông ta quỳ gối, cố lếch lại gần anh:"Tư...Tư thiếu, tôi đã giao lô hàng lại cho ngài rồi, ngài có thể tha cho chúng tôi được không?"
Tư Cảnh Nam nhếch mép, cười khinh bỉ, giễu cợt nhìn thẳng vào mặt ông ta, giọng anh trầm ấm nhưng mang đầy tia sát khí:"Lục Giản! Ông nghĩ rằng tôi mang ông và thằng con trai chết tiệt của ông đến đây là chỉ vì muốn lấy lại lô hàng thôi sao?"
Lục Giản nhíu mày, nhìn lên Tư Cảnh Nam.
Ông ta hoàn toàn không hiểu chuyện đang xảy ra là thế nào.
Tối hôm qua chỉ vừa mới nghe thấy tên đàn em của mình nói lại rằng Lục Minh \- con trai của ông bị Tư Cảnh Nam bắt đi, ông ta hoàn toàn không biết đến sự việc mà con trai mình đã gây ra, mà cũng không kịp nghe tên đàn em tường thuật lại, ông ta chỉ nghĩ là Tư Cảnh Nam lấy con ông ta để uy hiếp ông ta phải giao ra lô hàng.
Nên đã chạy một mạch đến đây để cầu xin.
Lục Giản vốn rất thương và chiều chuộng Lục Minh nên bằng mọi giá, dù là mất đi thứ gì đi nữa, ông ta cũng phải cứu được con của mình.
"Con trai ông dám động vào người phụ nữ của Tư Cảnh Nam này, ông nói xem tôi phải giải quyết chuyện này như thế nào đây?" Từng lời nói, từng câu hỏi của Tư Cảnh Nam đều mang ý nghĩa bỡn cợt, mỉa mai, khiến cho Lục Giản và Lục Minh từng giây từng phút phải nơm nớp lo sợ.
"Gan của các người cũng lớn lắm đấy!" Tư Cảnh Nam cau mày, anh tựa lưng ra sau ghế, lạnh lùng nói.
"Tư thiếu tôi...tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi không...sẽ không giám làm vậy nữa...xin anh bỏ qua cho tôi..." Lục Minh hoảng sợ, hắn ta dập đầu xin tha.
Từ lúc mang hắn về đây Tư Cảnh Nam vốn không lấy đi bất cứ một sợi tóc nào của hắn, mà thay vào đó còn đối đãi vô cùng chu đáo cho hắn.
Điều này khiến hắn càng thêm lo sợ hơn.
"Tư thiếu, xin ngài bỏ qua cho con trai tôi một lần, nó còn trẻ còn ngu muội nên làm việc thiếu suy nghĩ...xin ngài tha cho nó."
Tư Cảnh Nam đột nhiên phì cười, anh chòm người tới nhìn ông ta với khoảng cách gần:"Vậy...ý của ông là mũi vạy lái chịu đòn."
Hai người bọn chúng thừa hiểu câu nói Tư Cảnh Nam có ý nghĩa gì, hai người họ nhìn nhau khóc không thành tiếng.
Nhìn biểu cảm của hai người họ, anh chả thấy vui tí nào.
Một phút sau đó anh lại lên tiếng nói:"Tôi đã để cho các người đi rồi, nhưng mà các người đâu có chịu an phận.
Vậy thì, sẵn tiện tính một lần luôn nhé!"
Hai người bọn chúng trơ mắt nhìn anh, còn chuyện gì họ đắc tội với anh nữa sao?
"Lô hàng này các người biết là của ai không? Mà dám công khai rao bán hả?" Tư Cảnh Nam cau mày, nhìn Lục Giản gằng giọng nói.
Khỏi phải nói, sắc mặt Lục Giản đã trắng bệch giờ lại trở nên trắng bệch hơn.
Hắn ta nhìn Tư Cảnh Nam, run run gọi tên anh:"Tư thiếu..."
"Đã nhớ ra rồi à? Lô hàng này là của tôi.
Đáng lẽ, tuần trước tôi đã đưa hàng đi giao cho ông chủ Mặc bên Thái Lan, nhưng giữa đường thì bị băng nhóm khác cướp mất, nhưng mà với bản lĩnh ông thì có cho mười lá gan nữa cũng không dám làm vậy.
Nếu vậy thì, chỉ có một nghĩa là có người khác nhúng tay vào giúp ông làm việc này!"
Tư Cảnh Nam quả thật rất thông minh, hành động lúc nào cũng nhanh nhẹn.
Tên Lục Giản nghe xong, hắn ta liền lắc đầu:"Tư thiếu, tôi...tôi sai thật rồi...ngài..tôi có thể nói cho ngài nghe người đứng sau mọi chuyện là ai..chỉ cần ngài tha cho tôi...dù có bảo tôi làm gì thì tôi cũng sẽ làm."
Tư Cảnh Nam cười nhẹ, anh nhíu nhẹ mày, lắc đầu nói với tên Lục Giản:"Hưm...tiếc thật, bây giờ tôi không muốn nghe nữa." Nói xong, anh đứng lên từ ghế, tay chỉnh sửa lại vạc áo sơ mi của mình, sau đó lạnh nhạt gọi:"Tân Trạch!"
Tân Trạch nghe tiếng liền bước ra, cúi đầu trước anh:"Lão đại."
"Làm cho sạch sẽ vào!" Tư Cảnh Nam nói xong liền bước ra ngoài, bỏ ngoài tai những lời van xin, kêu gọi thảm thiết ở phía sau.
...
Đứng ở ngoài, Lý Trân lặng lẽ quan sát Tư Cảnh Nam cùng với những lời nói của anh:"Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy?" Lý Trân cau mày, khó hiểu nghĩ thầm:"Người phụ nữ mà anh ấy nói tới là ai? Tại sao lại khiến anh ấy có thái độ như như hôm nay?"
Đúng, chính xác là Lộ Khiết có sức ảnh hưởng rất lớn với Tư Cảnh Nam, vì một cô gái anh đã xuống tay trừng phạt người khác với hậu quả nghiêm trọng nhất.
Điều này, trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Tư Cảnh Nam bước ra khỏi cảnh cửa thì bắt gặp Lý Trân, anh chỉ nhìn lướt qua cô rồi một mạch bỏ đi.
Lý Trân mất tính kiên nhẫn, cô liền lên tiếng:"Nam, anh đã làm gì vậy, tại sao chỉ vì một cô