"Lão đại, đã điều tra ra được người đứng sau vụ việc." Lôi Duật khẽ khàng cất tiếng nói.
Thật ra, thông tin lần này rất khó để tìm được nhưng với cơ trí hùng hậu của Lôi Duật thì đã nhanh chóng điều tra ra được trong thời gian nhanh nhất.
Kẻ đứng sau mọi việc phải nói là rất công phu, mọi thông tin được bảo mật vô cùng kỹ càng và được gửi đi ở nơi không xác định.
Sau hai ngày tìm kiếm tin tức, cuối cùng thì Lôi Duật cũng đã bắt được kẻ đó.
Tư Cảnh Nam dừng đánh máy, hướng mắt lên nhìn Lôi Duật với sự nghi hoặc và nôn nóng.
...
Dưới tầng hầm của dinh thự.
Trong căn phòng tối, một tên đàn ông trông tuổi tác cũng còn khá trẻ, hắn ta bị bắt lại và trói trên một chiếc ghế đơn.
Hắn ta bị chuốc thuốc mê nên bây giờ mới tỉnh lại, hắn ta từ từ hé mắt ra, mơ màng nhìn mọi thứ từ mờ mờ đến rõ dần.
Hắn nhìn xung quanh căn phòng rồi liền giật mình khi thấy Tư Cảnh Nam ngồi cạnh mình.
"Anh...anh là ai, sao lại bắt tôi.
Thả tôi ra!" Hắn ta liếc nhìn Tư Cảnh Nam rồi lo lắng, dãy dụa nói.
Trên tay Tư Cảnh Nam hiện tại đang cầm một chiếc súng tay, anh ngồi trên một chiếc ghế gần bên hắn, một chân gác lên ghế hắn.
Nghe thấy giọng hắn ta nói, Tư Cảnh Nam đang cúi đầu thì ngước nhìn lên:"Tỉnh rồi à! Tôi đợi cậu khá lâu rồi đấy!"
Tư Cảnh Nam nhếch cười giễu cợt, nhìn hắn mỉa mai nói.
Hắn ta thấy thái độ của Tư Cảnh Nam như vậy, kèm theo khẩu súng anh đang cầm thì càng thêm hoảng loạn.
"Nói! Tại sao cậu lại muốn giết Lộ Khiết?" Tư Cảnh Nam hướng họng súng lên má trái của hắn, giọng đanh lại như thép nói.
Hắn ta sững sờ một hồi, thì ra Tư Cảnh Nam bắt hắn là vì chuyện này.
Lúc đầu, hắn ta còn tưởng là bọn buôn người nhưng đến khi Tư Cảnh Nam nói ra thì hắn mới thấy chột dạ.
Mặc dù, hắn biết người trước mặt mình là ai rồi, nhưng hắn lại tỏ ra là mình không biết, ngơ ngốc nhìn Tư Cảnh Nam:"Anh nói gì tôi không hiểu, tôi làm gì có hại ai!"
Tư Cảnh Nam cười nhạt, khinh miệt hắn ta:"Đừng để tôi nói nhiều, nói tại sao lại hại cô ấy!"
"...." Hắn vẫn im lặng, nhìn Tư Cảnh Nam bằng ánh mắt ngu ngơ, vô tội.
"Được.
Không nói đúng không?" Tư Cảnh Nam gật nhẹ đầu, cười nhẹ rồi nói.
Hắn ta khẽ nhíu mày nhìn anh bằng với vẻ bàng hoàng.
Tư Cảnh Nam quay người về phía chiếc bàn, mở chiếc laptop trên bàn ra.
Anh nhẹ nhàng di chuyển đôi tay trên bàn phím, chỉ vài thao tác nhỏ, trên màn hình đã xuất hiện hình ảnh mà anh muốn cho hắn ta thấy.
Tư Cảnh Nam né người ra một bên để tầm nhìn hắn ta được rộng mở.
Nhìn vào hình ảnh trên màn hình laptop, hắn ta liền trợn mắt kinh hoàng.
Tư Cảnh Nam liền nhận thấy vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi ở nơi đáy mắt hắn.
Ý đồ đã đạt được, Tư Cảnh Nam liền cười nhẹ:"Thấy gì rồi chứ? Bây giờ tôi cho cậu cơ hội cuối cùng.
Có nói hay là không?"
Tên đàn ông đó, thở gấp vì lo lắng.
Anh ta tròn mắt nhìn màn hình, đầu óc thoáng suy nghĩ nhiều điều.
Vài ngày hôm trước, Lý Trân có liên lạc với hắn.
Cô ta đã từng giúp đỡ hắn rất nhiều, qua lại cũng rất nhiều nhưng không một ai biết mối quan hệ giữa hắn và Lý Trân.
Cho nên Lý Trân đã rất yên tâm giao việc này cho hắn làm.
Thứ nhất, đáng để tin cậy.
Thứ hai, an toàn.
Sau khi được Lý Trân nhờ vả, hắn không cần suy nghĩ gì nhiều mà đồng ý chấp nhận.
Lý Trân cũng đã hứa với hắn, sẽ đảm bảo an toàn cho hắn cũng như chính hai người trong hình \- mẹ và vợ của hắn.
"Tôi đã nói rồi, tôi thật sự không biết! Tại sao anh lại ép tôi!" Hắn ta cau mày, nhìn Tư Cảnh Nam, bất lực giải thích.
"Hà Nhậm Lăng đúng không? Vậy sau khi giết cậu và hai người trong ảnh, tôi sẽ rủi lòng thương mà lập bia mộ cho các người!" Tư Cảnh Nam nheo mắt, tính kiên nhẫn của anh đã giữ lâu lắm rồi, đã đến mức phải kết thúc.
"Anh! Tư Cảnh Nam anh trước giờ luôn giữ nghĩa khí, phong độ nhưng không ngờ cũng chỉ là một kẻ bỉ ổi, dùng người thân của người khác để ép họ." Hà Nhậm Lăng nghiến răng, khinh miệt nói.
"Cậu nghe tôi trước giờ luôn phong độ, nghĩa khí vậy đã nghe tới Tư Cảnh Nam tần khốc, giết người như giết cỏ chưa?" Tư Cảnh Nam nhướng mày, câu nói của hắn dường như đã nói cho Tư Cảnh Nam biết câu trả lời.
Anh lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nói phát ra ngày càng ngông cuồng và nghiêm túc hơn:"Tôi đã tới mức đường giới hạn này rồi, thì không có việc gì là không muốn làm.
Cái nghĩa khí gì đó, tôi đây không cần!"
Câu nói của Tư Cảnh Nam dường như đã đe dọa đến Hà Nhậm Lăng đến mức tột độ, tay chân hắn ta run cầm cập, con ngươi đảo liên hồi tỏ vẻ lo lắng.
"Tôi...tôi." Hà Nhậm Lăng nhìn vào Tư Cảnh Nam, cất tiếng nói không thành lời.
Tư Cảnh Nam vẫn đang trong tư thế, chờ đợi câu trả lời từ hắn.
"Nếu tôi nói anh biết thì anh sẽ tha cho họ chứ?" Hắn ta nói xong, liếm môi vài giây sau mói nói tiếp:"Thật ra, trước đây...tôi từng rất thích cô ấy, nhưng cô ấy lại...lại từ chối nên tôi liền ôm hận trong lòng, cho đến bây giờ khi gặp lại cô ấy...tôi...tôi đã không kiềm được nợ cũ nên đã ra tay." Hắn nói xong tựa như hồn muốn lìa khỏi xác, sợ hãi tột độ.
Cơn giận trong người Tư Cảnh Nam lập tức khơi dậy, anh đứng thẳng lên, dùng báng súng đập ngang qua đầu hắn:"Lý do vớ vẩn, tôi thấy cậu chán sống thật rồi.
Cậu đúng thật là ngu xuẩn, cậu tưởng rằng tôi không biết gì về quá khứ của cô ấy sao?"
Nhìn vết máu đỏ thẩm từ trên trán hắn chảy xuống giữa trán, Tư Cảnh Nam nhận ra được vẻ bất thường thêm lần nữa:"Ai là người sai khiến cậu?"
Tư Cảnh Nam quả thật rất coi trọng tài năng ẩn danh của đối phương, hắn ta rất thông minh, biết lựa chọn nhiều kế sách để đối phó với anh.
Đến bây giờ, anh cũng chưa thật sự biết