"Khoan đã!" Một thanh âm trong trẻo mang tính chất đề nghị vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng trong buổi tiệc.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về một hướng.
Phía ngoài cánh cửa chính của đại sảnh, một cô gái với mái tóc xõa dài ngang vai, bờ vai thon thả, diện trên người một chiếc đầm màu trắng liền thân, chậm rãi bước vào.
Lúc này, tất cả mọi đều dùng ánh mắt ngỡ ngàng cùng kinh ngạc nhìn cô gái.
Người đứng trước mặt họ là Lạc Phi Vân mà.
Nhưng chẳng phải cô ấy đã mất trong vụ tai nạn kia rồi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Họ ngớ ngẩn đặt ra câu hỏi, trong lòng vô cùng thắc mắc và tò mò.
Yến Tử Kỳ thất thần từ từ đứng lên, khuôn mặt bà từ ngỡ ngàng chuyển sang vui mừng, bà nở nụ cười để cố kìm nước mắt rơi xuống.
"Tốt quá, Tiểu Vân, con bé còn sống." Bà nhấc chân muốn chạy đến ôm cô vào lòng để hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra với cô nhưng dường như bà nhìn thấy được cô đang toan tính làm gì nên đã khựng chân lại để xem xét sự việc.
Lôi Duật thì giống như đang nằm mơ, hai tay bủn rủn, khóe môi mấp máy:"Phi Vân, là em thật sao?"
Lạc Phi Vân lạnh nhạt lướt nhìn Lôi Duật bằng ánh mắt giận hờn rồi đi tới đứng trước mặt Lý Trân.
Nói tới người bất ngờ nhất không ai ngoài Lý Trân, hai hàng mày cô ta cau chặt lại, Lạc Phi Vân nhìn thấy rõ sự hoảng loạn cùng sự sợ hãi đang hiện rõ trong đáy mắt cô ta.
"Lạc...Lạc Phi Vân! Sao cô ta còn sống? Không phải Đào Đào đã nói kế hoạch thành công rồi sao?" Lý Trân cố hít thở thật sâu, trấn an tinh thần của mình:"Lý Trân, mày phải bình tĩnh."
Lý Trân nở một nụ cười nhạt nhòa nhìn Tư Cảnh Nam rồi cảm động nhìn xuống Lạc Phi Vân.
"Phi Vân, em..." Tư Cảnh Nam vì quá bất ngờ nên nhất thời không nói thành lời được.
"Hôm nay là hôn lễ của anh, làm sao mà vắng mặt em được chứ?"
Lý Trân mấp máy môi, nở nụ cười gượng gạo:"Vậy thì tốt quá, Phi Vân, em có biết mọi người rất lo cho em không?...."
Lạc Phi Vân khẽ đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng rồi cau mày nói:"Lý Trân, chị đừng ở đây giả nhân giả nghĩa nữa, chị cũng thật là công phu đấy, mọi chuyện chị làm không một ai biết nhưng đừng nghĩ sẽ không ai biết, hôm nay tôi sẽ lột bộ mặt thật của chị xuống.
Trước khi buổi lễ bắt đầu, tôi sẽ cho mọi người nghe cái này." Nói xong, cô đưa tay lên không trung rồi bún một cái.
Phía trong phòng audio, Lộ Khiết nhận tín hiệu cử chỉ của Lạc Phi Vân thì khóe môi nhếch lên, dứt khoát nhấn vào nút enter.
Lập tức, chiếc loa đằng sau vị linh mục liền được khởi động, mở đầu là một tiếng rít đến chói cả tai.
Tất cả các vị quan khách ở đó đều bàn tàn qua lại và hướng mắt chăm chú nhìn lên sân khấu.
Lần lượt từng âm thanh trong chiếc loa lần lượt phát ra, âm thanh chân thật, nghe rõ mồn một.
"Chị Trân Trân, chuyện chị phản bội ngài ấy nếu để ngài ấy biết thì phải làm sao?"
"Sẽ không, anh ấy sẽ không bao giờ biết, trừ phi cô phản bội tôi."
"Vậy còn chuyện chị giết Lộ tiểu thư nếu lão đại điều tra ra được thì...."
Lý Trân sững người lắng nghe, sắc mặt cô ngày càng thay đổi trở nên trắng bệt, bó hoa trên tay mất lực mà rơi xuống, cô điên cuồng la hét, ra lệnh cho mọi người ở tứ phía:"Tắt đi, tắt đi....không phải...không phải như vậy!" Cô lắc đầu, lo sợ nói rồi bỏ qua những lời bàn tán, chê bai của mọi người về mình, họ muốn nói gì thì nói, cô mặc kệ, điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ chính là thái độ của anh ấy.
Lý Trân chạy tới, nắm lấy tay Lý Trân, khuôn mặt giàn dụa nước mắt nhìn anh:"Tư Cảnh Nam, anh phải tin em, đoạn ghi âm đó không đúng sự thật, chắc chắn là Phi Vân không thích em nên tìm cách chọc phá.
Tư Cảnh Nam, em không có làm gì cả, anh tin em." Lý Trân vừa nói vừa khóc lóc nỉ non, cố gắng nói với anh và chỉ mong rằng cop sẽ nhận được sự phản hồi tích cực từ anh.
Khuôn mặt Tư Cảnh Nam kể từ ghi đoạn ghi âm đó khởi phát cho tới bây giờ thì không một giây nào là biến sắc, không một giây nào là bất ngờ, ánh mắt khinh miệt cùng với căm hờn như hàng trăm con dao sắc nhọn đâm tỉa vào từng tế bào của Lý Trân:"Đoạn ghi âm đó, nói về việc cô hãm hại Lộ Khiết.
Vậy có nghĩa, cô biết Phi Vân đã nghe thấy cô nói chuyện nên đã thủ tiêu chứng cứ sau đó."
Lý Trân lắc đầu lia lịa, khóc lóc lay lay lấy tay anh:"Không phải, em không có làm gì cả, tất cả đều là giả dối, em là vợ của anh, anh phải tin em.
Tư Cảnh Nam...anh phải tin em."
Tư Cảnh Nam thở dài rồi hất tay Lý Trân ra khiến cô ta mất thế mà ngã nhào xuống đất.
Sau đó, anh quay mặt nhìn xuống sân khấu, cất giọng nghiêm nghị nói:"Kính thưa các vị quan khách, rất xin lỗi vì sự cố ngày hôm nay nhưng đây là chuyện riêng của gia đình tôi, chúng tôi sẽ tự giải quyết.
Tân Trạch, tiễn khách!"
"Còn cô ta thì đưa về Hắc Mộc Vu, tôi sẽ giải quyết!"
Tân Trạch cúi đầu nghe lệnh rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.
Yến Tử Kỳ và Lôi Duật thì vô cùng sốc khi nghe việc này, thì ra hung thủ làm bà tan nhà nát cửa, làm anh suýt chút nữa mất đi người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời vẫn luôn luôn hiển hiện trước mặt mình mà mình vẫn không biết.
Sau khi cuộn video kết thúc bà và Lôi Duật rất muốn tiến tới dạy cô ta một bài học nhưng suy nghĩ kĩ lại, việc này nên để Tư Cảnh Nam giải quyết thì tốt hơn.
.....
Bản doanh Hắc Mộc Vu.
Trong căn phòng trống, Lý Trân ôm gối lạnh giá ngồi nép sát vào một góc, nghe tiếng động cô mới ngẩng mặt lên nhìn thì nhận ra đó là Tư Cảnh Nam.
Cô vội vã quỳ xuống rồi tiến lại gần anh:"Tư Cảnh Nam, em cầu xin anh, xin anh hãy tin tưởng em."
Khóe môi Tư Cảnh Nam nhếch lên, anh khom người ngồi xuống ghế, đưa tay nắm lấy cằm Lý Trân rồi nâng mặt cô lên:"Tin cô? Cô bảo làm sao tôi tin cô được đây?" Tư Cảnh Nam hất tay ra rồi tựa lưng ra sau ghế, vắt chéo chân nở nụ cười đắc ý:"Lý Trân, cô rất thông minh, từng kế hoạch cô tiến hành, từng nước cờ cô đi rất công phu và tinh xảo.
Nhưng cô không biết rằng chính vì sự thông minh ấy của cô đã trở thành nhát dao kết liễu mạng sống của chính mình."
Lý Trân nhíu mày, ngây người trong một lúc lâu, kịp để suy nghĩ nên liền nhận ra ngay, thái độ của anh hiện giờ không một chút bất ngờ, không một chút kinh ngạc chẳng lẽ, anh đã biết trước tất cả mọi chuyện từ lâu?
"Tư Cảnh Nam, anh..."
"Vào đi!" Tư Cảnh Nam lạnh nhạt ra lệnh.
Cảnh cửa dần mở ra, một người đàn ông với vóc dáng cao ráo bước vào, Lý Trân nheo mắt để nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.
Cô hốt hoảng té nhào ra sau, mắt mở tròn, khóe môi mấp máy:"Hà...Hà Nhậm Lăng."
"Người quen của cô đúng không?" Tư Cảnh Nam cười nhẹ, cất giọng bỡn cợt nói.
Lý Trân theo bản năng lắc lắc đầu, không hề tin nổi sự việc diễn ra trước mắt, cô cứ cho rằng Tư Cảnh Nam đã giết hắn từ trước nên đã rất an tâm như không có chuyện gì xảy ra nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại đi tới nước này.
"Không, em không quen hắn!"
"Lý Trân, chị đúng là độc ác, chẳng phải chị đã hứa với tôi rằng sau khi ám sát Lộ Khiết thành công thì sẽ bảo vệ tôi và gia đình tôi sao? Tôi cứ tưởng chị nói thật vì sự quen biết của chúng ta cũng đã lâu rồi nên tôi nể chị, tôi tin chị, tôi thà gánh hết hậu họa, chỉ mong chị bảo vệ và chăm sóc thật tốt cho gia đình của tôi nhưng thật không ngờ chị lại