Dinh thự Hắc Mộc Vu.
"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên.
Lạc Phi Vân ngồi nghịch chiếc Ipad, đôi tay thon nhỏ khẽ lướt lên màn hình.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô dừng hẳn lại, bỏ chiếc Ipad xuống giường rồi tới mở cửa.
Thắc mắc lên tiếng:"Ai đây?"
"Cach." Tiếng cửa phòng mở ra, người con trai với khuôn mặt háo hức, trên tay bưng một tô cháo thơm phức cùng với ly sữa trắng, anh nhìn cô mỉm cười:"Phi Vân, anh biết em chưa về Cảnh Hoàng Viện nên đã tự tay làm một ít cháo, em ăn thử đi!"
Nhìn tô cháo trên tay Lôi Duật, cô rất muốn thưởng thức cộng thêm chiếc bụng trống rỗng đang kêu lên sùng sục càng không thể cưỡng lại sức ép của món ăn được nhưng cô vẫn cố phớt lờ, cô quay mặt sang hướng khác, lạnh lùng nói:"Tôi không đói."
Miệng thì nói không nhưng bụng thì không thể nói dối, tiếng kêu ùng ục phát ra bị Lôi Duật nghe thấy, Lạc Phi Vân nhanh chóng ôm bụng mình lại nhìn lên Lôi Duật thì thấy anh đang cuộn tay che miệng cười cười, Lạc Phi Vân cau mày:"Anh...anh cười cái gì?"
"Thôi được rồi, em không đói vậy thì anh mang xuống." Nói xong, Lôi Duật bưng khay cháo bước đi thì đột ngột bị cô kéo lại:"Nể tình anh cất công nấu, tôi đành miễn cưỡng ăn vậy."
Vừa dứt lời, Lạc Phi Vân cầm lấy chiếc khay, lạnh lùng bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài, là nụ cười hạnh phúc nở trên khóe môi của người đàn ông điển trai, tuy cô có hơi lạnh nhạt với anh nhưng anh lại cảm thấy rất vui:"Kể từ bây giờ, anh sẽ dùng cả đời mình để bảo vệ em."
Đặt chiếc khay xuống bàn, Lạc Phi Vân vui vẻ, ăn từng thìa trong niềm hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên, Lôi Duật nấu ăn cho cô và cũng là lần đầu tiên nấu ăn cho phụ nữ.
Đối với cô đây là cảm giác hạnh phúc không gì bằng.
Sau khi đã ăn xong, Lạc Phi Vân đứng dậy vận động một lát rồi mang khay cháo ra ngoài.
Vừa mới mở cửa thì cô giật mình hoảng hốt vì thấy Lôi Duật vẫn đứng ở trước cửa phòng mình.
"Sao anh còn đứng đây?" Lạc Phi Vân vỗ nhẹ ngực nói.
"Đợi em! Em có đi đâu thì anh đưa em đi." Lôi Duật cười cười nhìn cô.
"Anh rảnh rỗi vậy sao? Không bận như lúc trước nữa à? Đưa tôi đi đâu cũng được sao? Tôi chỉ sợ là mình lại phiền anh thôi." Lạc Phi Vân bĩu môi, hờ hững nói.
"Phi Vân, anh....anh thật sự biết sai rồi!"
Lạc Phi Vân nhướng mày, lắc đầu rồi khẽ thở ra một hơi dài, cô không bận tâm anh đang nói gì mà cầm khay cháo đi lướt qua anh.
Còn Lôi Duật thì đứng đó nhắm mắt thề thốt, nói hứa đủ điều không nhận ra là cô đã đi mất.
Đến khi anh mở mắt ra thì đã không thấy ai xung quanh mình nên đã ngó ngang ngó dọc rồi nhấc chân chạy theo cô.
Xuống dưới tầng trệt, Lạc Phi Vân đưa khay cháo cho một người giúp việc rồi sau đó cầm lấy áo khoác đi thẳng ra ngoài.
Bởi vì hôm trước, cô nói chuyện xong với Yến Tử Kỳ và Tư Cảnh Nam thì lên phòng nghỉ ngơi và ở cho tới giờ luôn.
Nhận được tin Lộ Khiết đã trở về, cô vui mừng khôn kể nên đã nhanh chóng trở về Cảnh Hoàng Viện.
Lôi Duật nhận thấy cô muốn trở về nên đã hì hụt chạy ra mở cửa xe cho cô.
Lạc Phi Vân cũng không từ chối, cô bước vào xe và ngôi ngay ngắn ở đó.
.....
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Ngồi trước bàn ăn lớn, Yến Tử Kỳ như đã tường thuật lại hết câu chuyện về mối quan hệ giữa Tư Cảnh Nam và Hàn Dương Phong.
Điều mà cô nghi ngờ quả thật không sai, người đứng sau giàn dựng mọi chuyện thật là bỉ ổi, hắn ta đã âm mưu cho hai anh em ruột của họ đấu đá lẫn nhau rồi tự sinh tự diệt.
Đây cũng chính là lý do tại sao, khi lần đầu tiên cô gặp Hàn Dương Phong ở quán bar Tư Uyển, cô lại thấy anh giống Tư Cảnh Nam đến thế.
Nhưng suy đi tính lại một hồi, cô vẫn phải nghĩ đến Hàn Dương Phong.
Anh đã phải chịu nỗi đau mất đi cha mẹ từ nhỏ và phải sống dưới vòng tay bảo bọc của cha nuôi.
Sẽ ra sao nếu một ngày nào đó, anh biết được người anh luôn kính trọng, người anh luôn xem là cha ruột đó, lại chính là người đã giết cha mẹ anh và là người đã lợi dụng và lừa dối anh bấy lâu nay? Không biết anh có chịu nổi cú sốc đó không?
....
Sau khi dùng xong bữa, Lộ Khiết bước ra ngoài thì nhìn thấy Lạc Phi Vân trở về, còn Lôi Duật thì chậm rãi bước theo sau.
Thấy vậy, cô chỉ nheo mắt cười rồi lắc đầu.
"Này Lôi Duật, anh không có việc gì làm à, sao cứ đi theo tôi hoài thế?"
"Có chứ.
Công việc của anh hiện giờ là bảo vệ em."
"Ai cần anh bảo vệ?" Nói xong, Lạc Phi Vân hừ lạnh rồi chạy đến bên Lộ Khiết:"Chị."
"Lôi Duật, anh ta..."
"Chị cứ mặc kệ anh ta, chị cùng em nói chuyện một lát nhé?"
....
Ngồi trên ghế, Lộ Khiết nhìn Lạc Phi Vân nheo mắt mỉm cười:"Em tính khó khăn với cậu ta đến khi nào đây?"
"Đến khi em hả giận." Lạc Phi Vân thẳng thừng trả lời.
"Em có nỡ không?" Lộ Khiết nhìn thái độ của Lạc Phi Vân nhíu mày nghi hoặc.
Đương nhiên Lộ Khiết nói đúng, bề ngoài cô lạnh nhạt vậy thôi chứ trong lòng lại tự trách mỗi khi chính cô khó chịu với anh.
Bị nói trúng tim đen, Lạc Phi Vân, chớp chớp mắt trả lời:"Em nào có!"
Đột ngột ánh mắt Lạc Phi Vân chuyển sang buồn rầu, hai tay cô vò gối rồi nói:"Anh ấy không thích em, anh ấy chỉ là đang thấy có lỗi nên mới có biểu hiện như bây giờ."
Nghe Lạc Phi Vân nói vậy, Lộ Khiết cười khổ, cô khẽ lắc đầu:"Em không biết thôi, thật ra anh ta đã yêu em từ rất lâu rồi!"
Lạc Phi Vân bất giác nhìn lên, mày kiếm khẽ nhíu lại:"Rất lâu?"
"Đúng vậy.
Anh ta thích em rất lâu, kể từ khi lần đầu tiên hai người gặp nhau."
Đến đây, Lạc Phi Vân ngồi suy nghĩ lại hồi ức năm đó.
Lúc ấy Lạc Phi Vân chỉ là cô gái mười hai tuổi ngây thơ, hồn nhiên, đầy tinh nghịch và thích trêu ghẹo người khác.
Tối ngày hôm đó, Tư Cảnh Nam cứu một chàng trai và đưa anh ta trở về Hắc Mộc Vu để chữa trị.
Lạc Phi Vân thì cứ có sở thích bám theo anh trai của mình, nên phần lớn thời gian không ở cạnh anh thì lại ở