Sáng hôm sau, Tư Cảnh Nam tỉnh dậy đã không thấy cô đâu, anh xoa nhẹ ấn đường, ngồi dậy đi rửa mặt rồi mới bước xuống bếp.
Hương thơm từ trong căn phòng bếp lan tỏa ra, loảng thoảng bay vào khứu giác nhạy bén của anh.
Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng mở cửa thì nhìn thấy cô đang dọn thức ăn lên bàn.
Lộ Khiết nhìn anh, nở một nụ cười ôn nhu:"Anh tỉnh rồi sao? Em có chuẩn bị một ít canh giải rượu, anh uống đi cho nóng."
Lộ Khiết nói xong thì quay người lại gian bếp và tiếp tục nấu nướng, bỗng một bàn tay ôm lấy eo cô từ phía sau, giọng anh khàn khàn cất lên:"Người giúp việc đâu hết rồi, sao em lại làm thế này?"
"Em cho họ nghỉ một buổi rồi, sáng hôm nay em muốn tự tay làm bữa sáng cho anh." Lộ Khiết cong môi cười nhẹ, cô đặt đôi đũa đang cầm trên tay xuống rồi xoay người, đẩy anh đi tới bàn ăn:"Anh uống canh này đi, em sẽ mang bữa sáng tới cho anh."
"Được rồi." Tư Cảnh Nam cười nhẹ, nhìn Lộ Khiết quay đi rồi cầm chén canh lên uống cạn.
Sau khi anh đã uống xong canh, Lộ Khiết liền mang vài món điểm tâm đặt lên bàn.
Lướt nhìn một lượt, Tư Cảnh Nam chợt cau mày rồi nhìn lên cô:"Lộ Khiết."
"Hả?" Lộ Khiết tròn mắt nhìn anh.
"Ăn như vậy làm sao mà no." Tư Cảnh Nam chắp lưỡi nói.
Không no sao? Lộ Khiết nghĩ thầm rồi lại bối rối, rõ ràng trước đây anh không có ăn sáng, nếu có ăn thì chỉ ăn một ít.
Nhưng bây giờ, cô làm tận tới ba món thế này mà anh lại bảo là ăn không no.
Cau mày suy nghĩ một lát thì mới biết ý định của anh, cô nheo mắt phì cười rồi đánh vào vai anh một cái:"Anh lại suy nghĩ linh tinh gì nữa đấy?"
Tư Cảnh Nam kéo cô ngồi lên đùi mình, mỉm cười khen ngợi:"Em đúng là hiểu ý anh."
"Thôi, em không đùa với anh nữa, sáng nay em còn phải đến bệnh viện."
"Đến bệnh viện? Sao lại sớm thế?" Tư Cảnh Nam cau mày hỏi.
"Lúc trước, em từng nộp đơn xin nghỉ việc nên bây giờ muốn trở lại làm thì phải làm lại chu trình, sẽ mất khá nhiều thời gian ấy.
Nên làm càng sớm càng tốt." Cô vừa nói vừa đứng dậy khỏi người anh.
"Hưm...vậy được, nhưng trước khi đi em phải nên có biểu hiện gì đó chứ?"
Nghe như vậy, Lộ Khiết nhếch môi cười nhẹ sau đó cúi xuống hôn lên má của anh một cái.
"Như vậy vẫn chưa đủ." Tư Cảnh Nam lắc đầu nói.
Lộ Khiết dở khóc dở cười nhìn anh, đây rĩ ràng là anh đang chọc ghẹo cô mà.
Lộ Khiết nhướng mày:"Vậy anh nhắm mắt lại đi!"
Nghe có vẻ thích thú, anh theo lời cô liền nhắm mắt lại, mỉm cười mong chờ nụ hôn sâu thẳm từ cô.
Nhưng khi anh vừa nhắm mắt lại, Lộ Khiết đã tận dụng thời cơ, cô nhìn anh cười đắc ý, cầm lấy hộp đựng thức ăn đã chuẩn bị sẵn rồi rón rén đi nhanh ra ngoài.
Anh cảm thấy hơi lâu, Lộ Khiết cô ấy làm gì vậy? Không chờ được nữa, Tư Cảnh Nam liền mở mắt ra thì không thấy cô đâu cả.
Không ngờ anh lại bị lừa thế này.
Tư Cảnh Nam xoa xoa cằm, đưa ánh mắt nham hiểm nhìn theo hướng đi của Lộ Khiết, vẽ trên khuôn mặt điển trai một nụ cười bí ẩn.
......
Bệnh viện Liên Hoa.
Bước đến khoa ngoại thần kinh, Lộ Khiết gật đầu thay cho lời chào hỏi với mọi người, cô dần dần bước đến phòng chụp X\-Quang, nhìn ai nấy cũng đều ôm đầu, xoa xoa, kêu la đau nhức.
Cũng hên là bệnh viện có đội ngũ bác sĩ đến thực tập nên đa phần đảm nhiệm một số ca mổ.
Vì vậy, họ mới có thời gian để nghỉ ngơi rồi than trời trách đất thế này đây.
Nếu không thì làm sao mà họ có thể làm việc với tinh thần thế này được?
"Bác sĩ Lộ."
"Bác sĩ Lộ."
Mọi người ở trong đó nhìn thấy cô bước vào thì liền cất tiếng chào hỏi.
Lộ Khiết cười nhẹ, cô đem chiếc hộp đặt lên bàn rồi rót ra chén đưa cho từng người:"Giải rượu đấy, còn nóng, mọi người uống đi!"
"Woaa, bác sĩ Lộ, chị tốt thật." Tiểu Vũ nhận lấy chén canh, hít lấy hương thơm rồi không ngớt lời khen ngợi.
"Phiền bác sĩ Lộ thật, lúc nào mọi người uống rượu cũng phải nhờ bác sĩ Lộ chuẩn bị thế này." Bác sĩ Minh cầm lấy chén canh, khách khí nói.
"Không sao đâu, dù sao làm cái này cũng không tốn thời gian gì mấy." Nói xong, cô nhìn sang hai người con gái đứng cạnh nhau, nhẹ giọng cất tiếng:"Hạ Ngân, An Tuyết, hai người cũng uống đi!"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ Lộ."
Trạch Tịnh Thần từ ngoài mở cửa bước vào, anh đi tới gần cô rồi đưa cho cô một tập hồ sơ màu vàng:"Bác sĩ Lộ, đây là hồ sơ của cô, tôi đã giúp cô chuẩn bị hết rồi, bây giờ chỉ việc điền đủ thông tin rồi nộp lên là được."
"À, cảm ơn anh rất nhiều."
"Không cần đâu, giúp được cô là tôi vui rồi." Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, đưa ánh mắt chứa đựng vô số tình cảm âm thầm nhìn cô.
Lộ Khiết chớp chớp mắt vài cái rồi né đi ánh mắt ấy của anh, sau đó cô cười cười, ngập ngừng nói:"Vậy, anh ở đây với mọi người đi, tôi đi trước."
Trạch Tịnh Thần gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô mà lòng nặng trĩu, anh không mong điều gì chỉ mong cô hạnh phúc là đủ rồi.
Chuyện tình cảm ấy mà, phức tạp lắm.
Nó phải bắt nguồn từ hai phía, anh thì chỉ đơn phương thôi nhưng anh không hối hận, được gặp cô và làm việc chung với cô cũng là một hạnh phúc lớn đối với anh rồi.
Cô là một người tốt, cô xứng đáng có được một cuộc sống như vậy.
Anh thì không sánh được với Tư Cảnh Nam nên phải lùi một bước nhường việc bảo vệ cô cho Tư Cảnh Nam, mặc dù trong lòng anh lúc nào cũng nuối tiếc.
Trạch Tịnh Thần khẽ mỉm cười, khuôn mặt điển trai bỗng điểm vài tia buồn bã, anh cố giấu đi cảm xúc của mình rồi quay sang làm việc với mọi người.
Sau khi điền đủ thông tin, Lộ Khiết nộp nó lên văn phòng và được viện trưởng phê duyệt ngay, ông ta ngồi trước bàn trà trong phòng làm việc của mình, nhìn cô đang ngồi đối diện, cất giọng cười khách khí nói:"Bác sĩ Lộ, thật vui vì cô đã trở lại, bây giờ cô có thể vào làm luôn rồi, vị trí của cô tôi vẫn giữ nguyên nên cô không phải lo."
"Viện trưởng không cần làm như vậy đâu, không phải hiện giờ bác sĩ Trạch vẫn đảm nhiệm rất tốt sao?"
"Thật ra, bác sĩ Trạch đã đề nghị chuyện này."
"Tại sao vậy?" Lộ Khiết khó hiểu, nghiêng nhẹ đầu hỏi viện trưởng.
"Là chuyện bác sĩ Trạch sắp trở về Ý rồi nên không thể làm trưởng khoa được nữa."
Lộ Khiết vốn không nhiều chuyện nên khi viện trưởng nói như vậy cô chỉ gật đầu rồi suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng rời đi.
Chuyện Trạch Tịnh Thần đột ngột sang Ý như vậy, nếu có