Chu Thất Thất đang hận Thẩm Lãng vô cùng. Nàng dậm chân hậm hực: - Em không để anh đoán trúng. Em nhất định không trở lại.
Không về thì đi đâu? Đêm đông giá rét, bông tuyết ngập trời, nàng biết đi đâu? Làm sao nàng hỏi cho ra những tin tức kia? Chu Thất Thất nghĩ tới nghĩ lui, chẳng biết làm sao, bần thần rũ xuống, bồi hồi bật khóc.
Một bàn tay lạnh như băng khẽ đặt lên vai nàng.
Chu Thất Thất kinh hãi xoay người la lớn: - Ai?
Một bóng xám đứng yên bất động, tay áo rộng trong gió phất phơ, tóc xoã dài, mặt lạnh như băng.
Chu Thất Thất kêu thất thanh: - Kim Vô Vọng, là ông!
Kim Vô Vọng đứng đó lặng im, mặt không đổi sắc.
Chu Thất Thất lại hỏi: - Không phải ông đã rời thành sao? Tới đây làm gì?
Kim Vô Vọng: - Tiếng khóc giữa đêm khuya yên tĩnh khiến tôi tới đây.
Chu Thất Thất: - Đêm qua ông đi đâu?
Kim Vô Vọng lắc đầu không nói.
Chu Thất Thất biết nếu hắn không muốn trả lời, thì chẳng ai có cách gì khiến hắn mở miệng. Nàng thôi không hỏi.
Kim Vô Vọng đứng sững, lẳng lặng nhìn nàng.
Được một lúc, hắn chợt hỏi: - Vì sao nàng khóc?
Chu Thất Thất lắc đầu: - Không có gì!
Kim Vô Vọng: - Nhất định nàng đang có chuyện thương tâm.
Tuy giọng hắn vẫn lạnh như băng, nhưng đượm chút ân cần. Người như hắn ắt không dễ nói ra những lời như vậy.
Câu hỏi ân cần của hắn đã làm Chu Thất Thất tủi thân, không tự chủ được, lại ôm mặt khóc.
Kim Vô Vọng chăm chú nhìn nàng, thở dài: - Cô gái đáng thương!
Chu Thất Thất bỗng nhiên đứng lên lớn tiếng: - Ai đáng thương? Tôi? Tôi có gì đáng thương? Ông mới là đáng thương!
Kim Vô Vọng: - Nàng không nhận, tôi lại càng thấy nàng thật đáng thương.
Chu Thất Thất sửng sốt, rồi bật cười như nắc nẻ: - Tôi có gì đáng thương? Tôi có tiền, tôi đẹp như tiên, tôi trẻ tuổi, một thân võ công. Ai dám nói tôi đáng thương!
Kim Vô Vọng lạnh lùng: - Bề ngoài nàng có vẻ hạnh phúc, trong lòng lại thống khổ vô cùng. Nàng như có tất cả, lại không có được cái nàng muốn.
Chu Thất Thất giật mình, lắc đầu nguây nguẩy: - Không đúng! Một ngàn lần không đúng! Một vạn lần không đúng!
Kim Vô Vọng vẫn đều đều: - Nàng tuy trông cứng cỏi, lòng lại rất yếu mềm. Nàng tuy trông hung dữ, tính lại rất hiền lương.
Hắn khẽ than: - Chỉ tiếc trên đời có mấy ai hiểu được nàng. Mà nàng, cô gái đáng thương, lại chỉ để tâm làm những chuyện mà chẳng ai để ý.
Chu Thất Thất kinh ngạc nhìn hắn, vô giác vô tri ngây người lắng nghe. Nàng không nghĩ tới có người thông cảm và hiểu rõ mình, lại là kẻ thường ngày lạnh lùng như băng lãnh. Trong khi Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi nhẫn tâm giễu cợt nàng, thì người này lại sưởi ấm lòng nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, trước mặt là người đàn ông lạnh lùng xấu xí với tấm lòng vĩ đại. Ánh mắt sắc như dao kia chan chứa sự đồng cảm của con người. Khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy chỉ có hắn mới thật là một chính nhân nam tử.
Nàng chợt nhào vào lòng Kim Vô Vọng, ôm chặt lấy hắn: - Không ai hiểu được tôi, cũng chẳng ai hiểu ông.
Kim Vô Vọng kinh ngạc đến ngây người. Hắn cảm được hơi ấm từ những giọt lệ và nhịp thở nhẹ nhàng của Chu Thất Thất trên cổ.
Một hồi lâu, hắn buông tiếng thở dài: - Tôi sinh ra không để người hiểu rõ. Không ai hiểu tôi lại càng hay. Nàng… cô gái trẻ, khát vọng của nàng là được người khác hiểu mình.
Chu Thất Thất buông lỏng tay, ngước nhìn hắn, cười lỏn lẻn: - Trước không ai hiểu tôi, giờ đã có ông. Xưa không ai hiểu ông, nay đã có tôi.
Kim Vô Vọng quay đi tránh ánh mắt của nàng, lẩm bẩm: - Nàng có thể hiểu được tôi sao?
Chu Thất Thất: - Được chứ!
Nàng kéo tay Kim Vô Vọng đi về phía cổng thành. Tuy cổng chưa mở, nhưng đứng ở chân cổng thành có thể tránh bớt gió rét đêm đông.
Nàng kéo Kim Vô Vọng tựa cổng thành, chớp mắt: - Bây giờ tôi muốn hiểu ông hơn, muốn biết quá khứ của ông. Ông kể chuyện đời mình cho tôi nghe đi?
Kim Vô Vọng lặng yên đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt.
Chu Thất Thất: - Nói chuyện đi! Sao ông không nói? Cho dù ông đã làm gì cũng không sao, tôi sẽ hiểu và tha thứ hết.
Kim Vô Vọng thở dài lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi nơi xa, không nhìn nàng.
Chu Thất Thất: - Nói! Nói nha! Ông không nói, tôi giận!
Kim Vô Vọng đột nhiên nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt sắc như dao.
Chu Thất Thất không sợ không tránh: - Nói! Nói chuyện đi!
Kim Vô Vọng: - Nàng thật muốn nghe?
Chu Thất Thất: - Thật chứ, nếu không tôi đã chẳng hỏi.
Kim Vô Vọng gằn gằn: - Tôi bình sanh rất hận những cô gái trẻ đẹp. Gặp thiếu nữ nhan sắc, tôi liền xé nát y phục của nàng, chiếm đoạt nàng. Các nàng càng sợ, tôi càng ham muốn. Từ năm mười lăm tuổi, tôi đã hủy hoại tiết trinh của không biết bao nhiêu cô gái.
Chu Thất Thất hoảng hồn co rúm người lại.
Mắt Kim Vô Vọng phát ra tia độc ác: - Thường ngày tôi ra vẻ đạo mạo, nhưng khi đêm đông gió tuyết, bốn bề vắng lặng, cô gái nào vô phúc gặp tôi sẽ không thoát khỏi bị tôi vầy vò chà đạp.
Chu Thất Thất run người lui về sau, lưng đụng chân tường, chẳng thể lùi thêm.
Kim Vô Vọng cười lạnh: - Nàng vốn muốn nghe, nay lại sợ? Đã sợ, sao còn chưa chạy?
Hắn ngửa mặt nhìn trời cười hăng hắc.
Chu Thất Thất chợt thẳng người lớn tiếng: - Vì sao phải sợ? Vì sao phải chạy?
Kim Vô Vọng chưng hửng, ngưng cười, nhướng mắt nhìn nàng: - Không sợ?
Chu Thất Thất hất hàm: - Ngày xưa ông làm những chuyện đồi bại đó, chắc cũng vì mấy cô gái kia chỉ thấy mặt ông, không chịu nhìn vào tấm lòng của ông, họ sợ, muốn trốn tránh. Ông tự nhiên thống khổ, rồi hận muốn trả thù. Đâu trách ông được! Thế nhân bạc đãi ông, sao ông không thể bạc đãi họ? Sao ông không thể trả thù?
Nàng mỉm cười: - Huống chi, chưa chắc ông đã nói thật. Mà có thật, cũng chưa chắc ông dám làm chuyện đó với tôi.
Kim Vô Vọng: - Sao nàng biết tôi sẽ không làm?
Chu Thất Thất nháy mắt cười: - Ông có dám làm, tôi cũng không sợ. Không tin, ông thử coi!
Nàng ưỡn ngực tiến lên một bước. Kim Vô Vọng vô tình lui một bước. Hắn ngơ ngác nhìn nàng chẳng biết nói sao.
Chu Thất Thất vỗ tay cười lớn: - Ông chỉ muốn hù tôi, phải không? Chẳng những ông không doạ được tôi, còn bị tôi doạ lại. Chuyện này kể cũng hay!
Kim Vô Vọng cười khổ lẩm bẩm: - Tôi chỉ muốn hù nàng thôi sao?
Chu Thất Thất khoát tay: - Được rồi! Ông không muốn nhắc chuyện xưa, thì thôi. Chắc những chuyện ấy đã làm ông đau khổ. Tôi quyết sẽ không hỏi ông nữa.
Nàng lại kéo tay Kim Vô Vọng: - Ông phải nói cho tôi biết, sao đêm qua ông ra đi không lời từ biệt? Thật ra ông đã len lén đi đâu?
Kim Vô Vọng ngẩn người: -
‘Ra đi không lời từ biệt’?
Chu Thất Thất: - Nửa đêm nửa hôm ông bỏ đi đâu?
Kim Vô Vọng: - Thẩm Lãng không nói cho nàng sao? Đêm qua hắn nhờ tôi làm một chuyện.
Chu Thất Thất giật mình ngơ ngác.
Nàng ngẩn người một lúc rồi hỏi tiếp: - Thẩm Lãng nhờ ông chuyện gì?
Kim Vô Vọng: - Ngầm theo dõi một nhóm người.
Chu Thất Thất: - Sao hắn không đi, lại phải nhờ ông?
Kim Vô Vọng: - Vì hắn không thể phân thân. Thật ra cũng chỉ có tôi mới thực hiện được việc này. Tôi đã cùng hắn kết giao, hắn có chuyện nhờ, tôi không thể từ chối.
Chu Thất Thất: - Không thể từ chối! Không thể từ chối! Ông cũng nghe lời hắn như vậy sao? Tại sao ai cũng nghe lời hắn? Tôi thật không hiểu!
Tay hốt nắm tuyết vo lại thật chặt, rồi nàng hung hăng ném thật mạnh ra xa.
Kim Vô Vọng nhìn nàng, tủm tỉm.
Chu Thất Thất dậm chân: - Ông nhìn đủ chưa? Còn không mau nói cho tôi biết thật ra là chuyện gì? Theo dõi ai? Hay… hay ông cũng như bọn họ, muốn lừa gạt trêu ghẹo tôi?
Kim Vô Vọng từ tốn: - Nàng còn nhớ ước hẹn giữa Thẩm Lãng và Nhân Nghĩa Trang chủ?
Chu Thất Thất: - A, hôm nay đã đến hạn kỳ…
Kim Vô Vọng: - Đêm qua…
Chu Thất Thất: - Chẳng lẽ ông thay mặt hắn đi nói chuyện với người của Nhân Nghĩa Trang? Ông làm sao biết được tình tiết chuyện này? Ông biết nói gì với họ?
Kim Vô Vọng: - Tôi không thay hắn đi nói chuyện với Nhân Nghĩa Trang chủ. Tôi chỉ âm thầm giám thị những người thay mặt hắn.
Chu Thất Thất gấp gáp: - Ông càng nói tôi lại càng không hiểu. Ai thay hắn?
Kim Vô Vọng: - Triển Anh Tùng, Phương Thiên Lý, Thắng Huỳnh…
Chu Thất Thất ngắt lời: - Là bọn họ… Cũng không sai! Chỉ cần họ đến đó là có thể giải thích mọi hiểu lầm. Thẩm Lãng không cần đi.
Ngưng một chút, nàng lại hỏi: - Nếu họ đã thay mặt Thẩm Lãng, ông theo dõi bọn họ làm gì?
Kim Vô Vọng: - Tôi cũng không rõ nguyên nhân. Hắn chỉ nhờ tôi theo dõi hành tung của họ, rồi trở về cho hắn biết.
Chu Thất Thất bất bình: - Thì ra các người đã có hẹn với nhau.
Thẩm Lãng không nói cho nàng biết những chuyện này. Cơn giận lại nổi lên, nhưng nàng dằn lòng, cố không đổi sắc.
Kim Vô Vọng vuốt cằm: - Không sai!
Chu Thất Thất: - Hẹn lúc nào?
Kim Vô Vọng: - Vào lúc này!
Chu Thất Thất liếc mắt nhìn bốn phía, cắn đôi môi anh đào: - Hẹn ở đâu?
Kim Vô Vọng nhướng nhướng chân mày: - Ở đây!
Hai tiếng này như có hai thanh âm cùng phát ra.
Chu Thất Thất giật mình quay đầu lại… Thẩm Lãng đang tủm tỉm, nụ cười hiền hoà thân thiết.
Chu Thất Thất vừa giận, vừa vui, dậm chân vùng vằng: - Là anh! Anh đúng là âm hồn oan quỷ không tiêu tán. Anh tới hồi nào?
Thẩm Lãng cười dịu dàng: - Lúc Kim huynh nhướng nhướng chân mày.
Chu Thất Thất: - Anh tới vừa đúng lúc, em đang muốn hỏi anh. Sao anh cứ làm ba cái chuyện lén lén lút lút gạt em? Sao anh phải nhờ Kim Vô Vọng theo dõi bọn Triển Anh Tùng?
Thẩm Lãng: - Chuyện này rất dài dòng…
Chu Thất Thất hậm hực ngắt lời: - Dài dòng tới đâu anh cũng phải nói.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Nói chuyện với anh xong thì Vương phu nhân thả bọn Triển Anh Tùng, Thiết Hóa Hạc, Phương Thiên Lý. Anh ngại ân oán của em cùng Triển Anh Tùng và Phương Thiên Lý còn chưa minh bạch, ước hẹn với Nhân Nghĩa Trang chủ lại đến, nên anh mời họ lập tức lên đường đến Nhân Nghĩa Trang nói rõ những khúc nhôi trong chuyện này, tránh để anh phải đi. Đây cũng là một công đôi chuyện.
Chu Thất Thất: - Em hiểu chuyện này. Sao anh lại nhờ Kim Vô Vọng giám thị đám người kia?
Thẩm Lãng: - Vì anh thấy trong chuyện này có nhiều kỳ quặc.
Chu Thất Thất: - Em cũng biết trong chuyện này có nhiều kỳ quặc.
Thẩm Lãng háy mắt nhìn nàng cười: - Nếu em biết rồi, anh khỏi nói vậy!
Chu Thất Thất ngẩn người, đỏ mặt, dậm chân: - Anh phải nói! Em… em muốn anh nói.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Nếu Vương phu nhân hoàn toàn không có ác ý với bọn Triển Anh Tùng, sao phải đợi anh tới mới bằng lòng thả họ ra?
Mắt Chu Thất Thất sáng lên: - Đúng rồi! Tại sao?
Thẩm Lãng cười: - Tưởng em đã thấy điểm khuất tất…
Chu Thất Thất gắt: - Anh cho rằng em hồ đồ sao? Bà ta nhất định đang có mưu ma chước quỷ, bị anh phát hiện, nên làm bộ thả họ ra.
Thẩm Lãng vuốt cằm cười: - Em thông minh thật! Không sai! Còn nữa, sau khi bà ta thả họ, lại nói có chuyện cần phải đi ngay.
Chu Thất Thất: - Anh sợ bà ta cản đường bắt lại đám người kia, nên nhờ Kim Vô Vọng âm thầm theo dõi để bảo vệ họ. Anh ngoài mặt cùng bà ta đứng chung trận tuyến, nên cũng hơi bất lợi. Chi bằng nhờ Kim Vô Vọng ngấm ngầm làm việc đó thay anh.
Thẩm Lãng cười: - Em càng lúc càng thông minh.
Chu Thất Thất
“hứ”. Tuy nàng vẫn làm mặt lạnh, nhưng có vẻ rất đắc ý, không giấu được những ánh sao lấp lánh nơi khóe mắt.
Thẩm Lãng lại nói: - Anh vốn không muốn giấu em những chuyện này, nhưng không thể nói ra trước mặt Vương Lân Hoa! May mà em gặp Kim huynh, nếu không… nếu không…
Chu Thất Thất ngước mắt nhìn chàng: - Nếu không thì sao?
Thẩm Lãng: - Nếu không… lại khiến người ta lo lắng.
Chu Thất Thất ngây người nhẹ giọng: - Anh lo lắng cho em? Quỷ mới tin được anh.
Nàng nói xong, nhoẻn miệng cười tươi. Bao nhiêu bi ai ủy khuất chỉ nhờ một câu nhàn nhạt của Thẩm Lãng mà tan biến.
Kim Vô Vọng lạnh lùng nhìn hai người, trầm giọng: - Bọn Triển Anh Tùng đi thẳng tới Nhân Nghĩa Trang không gặp trở ngại gì. Tôi đợi họ vào hẳn trong trang mới quay về đây.
Thẩm Lãng lẩm bẩm: - Chuyện này cũng lạ!
Chàng thoáng trầm tư rồi vòng tay cười: - Đa tạ Kim huynh!
Kim Vô Vọng: - Thẩm huynh không cần nói hai tiếng
‘đa tạ’ với tôi.
Thẩm Lãng cười: - Không sai! Hai tiếng này thật quá tầm thường.
Kim Vô Vọng: - Vương phu nhân đã không có âm mưu gì với đám người Triển Anh Tùng. Bây giờ Thẩm huynh có dự tính chi?
Thẩm Lãng trầm ngâm, rồi hỏi ngược lại: - Kim huynh có dự tính chi?
Kim Vô Vọng ngửa mặt thở dài: - Hẹn ước với Nhân Nghĩa Trang chủ đã thành, bọn người kia đã an toàn, vụ án
‘động quỷ’ coi như đã giải quyết xong. Tôi… tôi cũng phải trở về.
Thẩm Lãng rúng động: - Trở về?
Kim Vô Vọng cúi đầu thấp giọng: - Không sai! Tử Ngọc Quan tuy hiểm ác với người, nhưng đãi tôi trọn nghĩa vẹn tình. Tôi không thể phụ hắn.
Hắn ngước nhìn Thẩm Lãng, chậm rãi: - Thẩm tướng công có bằng lòng để tôi trở về chăng?
Thẩm Lãng cười khổ: -
‘Người
lấy nghĩa quốc sĩ đối ta, ta lấy nghĩa quốc sĩ báo người.’ Kim huynh đối với Tử Ngọc Quan nhân chí nghĩa tẫn, tôi đâu thể dùng vô nghĩa tiểu nhân cản ngăn.
Kim Vô Vọng thở dài, lẩm bẩm: - ‘
Người lấy nghĩa quốc sĩ đối ta, ta lấy nghĩa quốc sĩ báo người’, nhưng… nhưng…
Hắn nhìn Thẩm Lãng lạnh lùng: - Sau này tôi cùng huynh là thù không là bạn. Nếu có cơ hội, tôi sẽ lấy mạng huynh. Hôm nay huynh thả tôi, ngày sau chớ hối hận.
Thẩm Lãng cười buồn: - Mỗi người đều có chí riêng, không ai ép được ai. Cho dù ngày sau tôi cùng huynh là thù, nhưng đối đầu với địch nhân như Kim huynh cũng là một thú vị trong đời.
Kim Vô Vọng chậm rãi gật đầu: - Tốt!
Hai người im lặng nhìn nhau.
Rồi cùng lên tiếng: - Bảo trọng!
Họ cùng mở miệng, lại cùng im miệng, cả hai cười buồn.
Chu Thất Thất cũng rưng rưng nước mắt.
Nàng dậm chân: - Muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, ở đây lôi thôi cái gì? Không ngờ nam nhân đại trượng phu như các anh cũng lằng nhằng chẳng khác đàn bà.
Kim Vô Vọng vuốt cằm: - Không sai, phải đi thì đi! Giang hồ hiểm ác, gian nhân khó lường, Thẩm huynh…
Thẩm Lãng ngắt lời: - Kim huynh yên tâm, tôi có thể tự lo. Kim huynh…
Kim Vô Vọng ngửa mặt cười dài: - ‘
Đã đem huyết lệ đền tri kỉ, sinh tử có còn nghĩa lý chi.’Phất mạnh tay áo, chân bước nghênh ngang, không quay đầu lại.
Chu Thất Thất nhìn thân ảnh cô độc của hắn khuất dần vào trong màn đêm, khẽ liếc Thẩm Lãng, đột nhiên lớn tiếng gọi: - Chờ một chút, thong thả… chờ chút…
Kim Vô Vọng dừng chân, không quay đầu lại, lạnh lùng: - Cô nương có điều chi chỉ giáo?
Chu Thất Thất cắn môi, liếc Thẩm Lãng rồi nói nhanh: - Tôi… tôi muốn đi với… Kim huynh.
Kim Vô Vọng đứng sững bất động, không quay đầu lại, cũng chẳng lên tiếng.
Thẩm Lãng nhướng cao hai hàng lông mày, lộ vẻ ngạc nhiên.
Chu Thất Thất không nhìn chàng, lớn tiếng: - Trên đời này chỉ có Kim huynh là hiểu và thông cảm tôi. Chỉ có anh mới thật là chính nhân nam tử. Tôi không theo anh thì theo ai?
Kim Vô Vọng chẳng quay đầu lại, ngửa mặt cười dài, bước chân về trước. Chẳng ai hiểu được ý nghĩa của tiếng cười kia.
Chu Thất Thất gọi với theo: - Chậm chút, chờ tôi… chờ tôi đi cùng…
Nàng phóng chân đuổi theo. Thẩm Lãng đưa tay muốn kéo nàng lại, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, chàng dừng tay, nhìn theo bóng Chu Thất Thất mỉm cười… khó hiểu…
Chu Thất Thất chạy được hơn mười trượng thì lén quay đầu lại… “
Hứ, Thẩm Lãng vô tình, Thẩm Lãng đáng chết, lại không đuổi theo.” Nàng nhìn về trước cũng không thấy Kim Vô Vọng.
Tuyết bay tứ phía. Bông tuyết vô tình cứ bay thẳng vào mặt Chu Thất Thất. Trước mắt mênh mông một màu trắng bạc, vừa buồn vừa giận, thất vọng dâng tràn, nàng bật khóc. Nước mắt nhoè nhoẹt, không thấy đường, cũng chẳng biết hướng, nàng cứ chạy về trước, dù không biết phía trước là đâu. Nàng đưa tay áo lau nước mắt, lẩm bẩm…
“Giỏi cho họ Thẩm, chẳng xót xa, coi như ta đã chết. Nếu hắn không có lương tâm, thì… thì ta chết ở đây cho rồi!” Nàng vừa đi vừa lau nước mắt, chợt đâm sầm vào một người. Cú va mạnh khiến nàng lảo đảo, lùi ra sau vài bước. Khi đã đứng vững, nàng ngẩng đầu định lên tiếng mắng, thì thấy tượng đá lạnh lùng Kim Vô Vọng. Trong lúc vừa buồn vừa giận, thấy hắn chẳng khác gì gặp được người thân, Chu Thất Thất thét lớn nhào tới ôm chầm lấy hắn, chặt hơn nhiều so với lần trước.
Bông tuyết vương đầy trên tóc tai đầu cổ mặt mũi Kim Vô Vọng, chỉ có đôi mắt vẫn sáng như sao, đăm đăm nhìn vào màn đêm thăm thẳm. Hắn đứng yên để mặc cho Chu Thất Thất nức nở trên ngực.
Hồi lâu, hắn thở dài: - Nàng thật theo tới đây? Sao khổ vậy?
Chu Thất Thất rúc đầu trong ngực hắn, tiếng khóc hòa lẫn tiếng cười: - Tôi muốn theo anh. Từ nay, anh sẽ không còn tịch mịch. Chẳng lẽ anh không muốn vậy?
Kim Vô Vọng: - Nàng sẽ vĩnh viễn theo tôi?
Chu Thất Thất: - Phải! Mãi mãi theo anh. Dù anh đuổi, tôi cũng không đi. Anh… anh sẽ chẳng đuổi tôi, phải không?
Kim Vô Vọng lắc đầu cười khổ: - Thiếu nữ đáng thương!
Chu Thất Thất: - Không, tôi đâu đáng thương! Có người như anh lo lắng chở che, thì sao tôi lại đáng thương? Anh không được nói tôi là đáng thương nữa.
Kim Vô Vọng lẩm bẩm: - Ôi, thiếu nữ đáng thương!
Chu Thất Thất lắc đầu nguây nguẩy: - Sao anh cứ nói tôi đáng thương? Sao tôi lại đáng thương?
Kim Vô Vọng thở dài: - Nàng theo tôi chỉ vì muốn chọc tức Thẩm Lãng thôi. Sao khổ vậy?
Chu Thất Thất lớn tiếng: - Tôi tự ý theo anh, không phải vì Thẩm Lãng.
Kim Vô Vọng: - Nếu Thẩm Lãng theo gọi nàng về thì sao?
Chu Thất Thất: - Tôi sẽ không thèm ngó ngàng gì đến hắn.
Kim Vô Vọng: - Thật?
Chu Thất Thất: - Một ngàn lần thật, một vạn lần thật.
Kim Vô Vọng im lặng hồi lâu, rồi chợt nói: - Thẩm Lãng quả nhiên theo tới!
Chu Thất Thất nhỏm người mừng rỡ: - Đâu?
Nàng vội buông Kim Vô Vọng xoay người nhìn quanh, chỉ thấy bông tuyết bay tứ phía, nào có bóng Thẩm Lãng. Quay đầu lại thì thấy Kim Vô Vọng đang tủm tỉm nhìn nàng. Tuy nụ cười chứa đầy vẻ cảm thông, nhưng cũng có chút giễu cợt.
Chu Thất Thất mắc cỡ đưa tay che mặt: - Hắn có tới, tôi cũng không nhìn hắn. Tôi… tôi…
Kim Vô Vọng lắc đầu thở dài: - Cô nương, nàng không giấu được tôi đâu, về với hắn đi thôi.
Chu Thất Thất dậm chân: - Không! Chết, tôi cũng không về.
Kim Vô Vọng nhướng mắt: - Nàng thật lòng muốn theo tôi?
Chu Thất Thất: - Anh không cho theo, tôi chết trước mặt anh.
Kim Vô Vọng cười khổ, lẩm bẩm: - Thôi được, theo tôi cũng tốt. Thẩm Lãng rồi cũng sẽ theo tới. Hắn để mặc cho Chu Thất Thất theo ta, chẳng qua là muốn có cớ theo dõi hành tung của ta. Hắn không buộc ta dẫn hắn đi tìm Tử Ngọc Quan là vì nghĩa. Nay hắn âm thầm theo dõi ta, cũng là cái đạo lý thường tình, như đất trời không thể thay đổi, sao trách hắn được?
Hắn lẩm bẩm lầm bầm, như đang tự phân tích, như thay Thẩm Lãng giải thích. Giọng hắn trầm thấp mơ hồ, ngoại trừ chính hắn, chẳng ai nghe rõ.
Chu Thất Thất hỏi: - Anh nói cái gì?
Kim Vô Vọng: - Tôi nói, nàng muốn theo tôi… thì theo.
Hai người đi quá nửa ngày, giữa trưa đã đến Tây Cốc.
Tây Cốc là thị trấn nhỏ nằm phía tây huyện Tân An. Tuy nhỏ, Tây Cốc lại không hoang vu tịch mịch mà rất phồn thịnh. Phía đông hướng thành Lạc Dương, phía bắc có bến Đại Hà, đều là những nơi thương khách thường lui tới.
Chu Thất Thất ôm tay Kim Vô Vọng, vào trấn vẫn không buông. Ai có thái độ gì, nàng hoàn toàn không để ý. Người đi đường nhìn nàng vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Khi thấy mặt Kim Vô Vọng, thì họ không dám nhìn cũng chẳng dám cười.
Chu Thất Thất nhẹ giọng: - Ai cũng sợ anh, thật là đắc ý!
Kim Vô Vọng: - Đắc ý cái gì?
Chu Thất Thất cười: - Tôi thường muốn người khác sợ mình, nhưng chẳng ai sợ cả. Đi bên anh giống như
‘chồn con theo đuôi hùm lớn’. Họ ngán anh, cũng sợ tôi, thì tôi đắc ý chứ sao. Chẳng qua là… chẳng qua là cái bụng quá đói, muốn ra oai chút, nhưng không đủ thần khí.
Kim Vô Vọng bật cười ha hả: - Nàng còn ăn được sao?
Chu Thất Thất: - Tôi không phải như mấy cô gái đa sầu đa cảm gặp chuyện đau lòng bằng hạt đậu là ăn uống không vô. Tôi dễ quên lắm, đúng giờ đúng giấc, tới bữa là ăn. Ngũ ca thường nói, ăn như vậy mai này tôi sẽ mập ú.
Kim Vô Vọng lại cười lớn: - Mập mạp thì có gì không tốt? Được rồi, chúng ta đi ăn.
Gương mặt lạnh như băng của quái nhân này phảng phất có chút thay đổi.
Được một đoạn đường, Kim Vô Vọng như chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: - À, Ngũ ca của nàng có phải là người mà giang hồ gọi là Chu Ngũ công tử?
Chu Thất Thất ra bộ thở dài sườn sượt: - Hắn đó! Ngũ ca của tôi đúng là một quái vật. Bao nhiêu số tốt của gia đình, một mình hắn hưởng hết. Hắn đi đến đâu là người người yêu mến. Tôi thật cũng chẳng hiểu vì sao.
Tuy nàng ra vẻ than thở, nhưng thật ra là đắc ý vô cùng.
Kim Vô Vọng: - Tôi nghe tiếng Chu Ngũ công tử đã lâu. Thiên hạ đồn rằng công tử đẹp trai hiếm thấy trên đời này. Chỉ tiếc rằng tôi vẫn chưa được gặp.
Chu Thất Thất: - Đừng nói chi anh chưa gặp hắn, ngay cả huynh đệ tỷ muội chúng tôi đã hai ba năm rồi cũng chưa gặp. Hắn giống như là du hồn… A, đến!
“Đến” không phải là
‘du hồn’ đến, mà là… đến một tửu điếm.
Tửu điếm tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, mùi rượu hương trà thơm lừng, bên trong không còn bàn trống.
Kim Vô Vọng: - Tửu điếm này coi bộ làm ăn phát đạt.
Chu Thất Thất: - Tiệm ăn tấp nập như vậy, rượu và thức ăn nhất định không kém.
Kim Vô Vọng: - Chỉ tiếc không có bàn trống!
Chu Thất Thất: - Không sao, anh theo tôi.
Nàng kéo tay Kim Vô Vọng tới trước một chiếc bàn trong góc, đứng đó ngó tới ngó lui. Hai thương nhân đang ngồi ăn uống trò chuyện, ngẩng mặt lên thấy Kim Vô Vọng, cả hai rùng mình, vội vàng cúi xuống, ăn uống hết nổi. Họ vội vàng trả tiền rồi đi ngay.
Kim Vô Vọng lắc đầu cười: - Chỉ có nàng mới nghĩ ra trò này.
Chu Thất Thất háy mắt: - Kế này kêu là
‘chồn mượn oai hùm’.
Kim Vô Vọng không nhịn được bật cười hăng hắc, nhưng đột nhiên dừng lại.
Chu Thất Thất: - Sao không cười nữa? Tôi thích nghe tiếng anh cười.
Kim Vô Vọng im lặng một hồi, rồi chậm rãi: - Chỉ trong nửa ngày, tôi đã cười quá nhiều so với mấy năm qua rồi.
Chu Thất Thất ngơ ngác nhìn hắn, cũng chẳng biết nói gì. Trong lòng nàng là chua, là ngọt, là đắng, là khổ? Chính nàng cũng không biết.