Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 25


trước sau

“Đi thôi,” Hàn Thanh bước ngang qua ta, đẩy cửa ra, “Ta đi với ngươi.”

” A......” Ta định thần lại, đi theo sau lưng hắn.

Đường phố về đêm, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, ta và hắn đi đến trước đại trạch của Phùng gia, dưới ánh trăng  Hàn Thanh quay đầu lại hướng ta cười tinh nghịch, nhún người bay qua tường rào, ta không muốn tỏ ra thua kém liền nhảy theo.

Phùng Tín Trinh nếu không phải là chưởng môn nhân của Lộc Thương Phái, ta còn sẽ tưởng hắn là vị phú hộ nào. Nhìn đình viện này cửu khúc thập bát loan, đình thai lầu các thật tinh xảo. Nếu không có Hàn Thanh đi ở ta phía trước, ta hẳn là đã lạc đường rồi.

“Ai —— ngươi nghĩ một chưởng môn giàu có như hắn đem nơi ở lộng thành đồ sộ như thế để làm gì nhỉ!” Bởi vì Phùng gia không có người, sải bước của chúng ta cũng chậm dần, cảm giác như đang tham quan bạch gia đại viện vậy, tiếng nói chuyện cũng to lên nhiều.

Hàn Thanh đột nhiên ngừng lại, hại ta không kịp dừng cước bộ, lập tức va vào lưng hắn.

“Không có biện pháp a, Phùng Tín Trinh nhiều thê thiếp như vậy, đương nhiên cần mua đại trạch đem nơi ở của từng bà vợ bài trí xa chút, đỡ phải một chạm mặt liền cãi cọ!”

“A ——ra là như thế!”

“Đúng, chính là như vậy, có điều nếu ngày sau bị ta phát hiện ngươi cùng Phùng Tín Trinh có sở thích giống nhau,” Hàn Thanh đi tới, kiễng chân, chóp mũi cách ta chỉ có một tấc, “Ta nhất định phân của ngươi gân, thác của ngươi cốt ——”

“Ha ha......” Ta đẩy mặt hắn ra, nghênh ngang nói, “Vậy nghĩa là ta cũng rất có mị lực đúng không?”

Chúng ta đi vào trong phòng của Phùng Tín Trinh, phòng của hắn tương đối chỉnh tề, không có chút dấu tích nào cho thấy đã từng xảy ra tranh đấu.

“Phùng Tín Trinh thật sự là bị giết trong này ư?” Ta hỏi. Phùng Tín Trinh dù sao cũng là chưởng môn, bị người giết một cách thần không biết quỷ không hay, quả thực phải thận trọng a.

“Ngươi không nghe bọn họ nói à, tất cả người của Phùng gia ở thời điểm tử đều duy trì tư thế nguyên bản của họ, liền ngay cả thê thiếp của PhùngTínTrinh lúc chết vẫn là đang duy trì bộ dáng hướng đầu thượng cài trâm châu hoa.”

“Ngoài chỉ pháp của Khinh Hàn ra, còn có ai có công lực như vậy?”

“Ai biết được?” Hàn Thanh cười đến vẻ mặt sâu hiểm khó dò.

Ta vừa muốn nhìn xem chung quanh còn có manh mối gì, Hàn Thanh bỗng nhiên ôm ta nhảy vào trong giường mạn, ta vừa định mở miệng kêu, tay hắn liền bịt chặt mồm ta.

Hắn muốn làm gì? Rốt cuộc làm sao vậy?

Đầu của Hàn Thanh cuối xuống cổ ta, những sợi tóc tinh mịn phủ xuống theo hô hấp của hắn tinh xảo đẩu động, tựa như một loại khiêu khích không lời, bất tri bất giác hô hấp của ta cũng dồn dập lên.

“Bé ngoan, đừng nói chuyện.” thanh âm của Hàn Thanh trầm xuống, suy nghĩ của ta giống như rơi vào trong hố đen do hắn tạo, khiến ta hoảng lên. Lời nói của hắn khe khẽ nhộn nhạo, âm sắc trong trẻo, nhưng không hiểu sao ngữ điệu lại rất chín chắn.

“Lộp cộp ——”giá sách trong phòng bỗng nhiên xê dịch, ta trừng to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó.

Đương kệ sách đã mở đến một góc độ nhất định, ta nhìn thấy một thân ảnh màu trắng chạy ra.

Lão tử ta từ nhỏ đến lớn là học chủ nghĩa duy vật, hiển nhiên sẽ không tin thân ảnh màu trắng kia là ma, nhưng ngoài chúng ta ra còn có ai đối Phùng gia như vậy cảm thấy hứng thú?

Ngón tay của Hàn Thanh khẽ gõ trên môi ta, ta hiểu hắn muốn ta tạm nín thở. Chính là, ta tuy nín thở, nhưng đối phương vẫn phát hiện ra.

“Ai!” Một trận chưởng phong mạnh mẽ tùy thanh mà tới, trướng mạn bị chưởng lực chấn động, tứ phía bay lên, ta nhìn thấy một khuôn mặt bị khăn mạn trắng che trụ.

Phía sau ta Hàn Thanh phản chưởng mà đi, chấn đến màu trắng thân ảnh kia hướng sau lui vài bước, ta lờ mờ nhận ra thân ảnh màu trắng kia là một nữ tử, nàng ta bị Hàn Thanh chấn ra, nhanh chóng đoạt môn mà đi.

Hàn Thanh một tay đem ta từ trên giường đẩy đi, “Đuổi theo a!” Kia

tử tiểu tử liền ngay cả bóng cũng không thấy, ta theo sau chạy ra.

Bạch y nữ tử dừng ở mái hiên thượng, dọc theo nóc nhà chạy trốn, nàng dẫm lên mái ngói nhưng một âm thanh nhỏ đều không có phát ra, xem ra khinh công của người này thật sự không tầm thường. Hàn Thanh cũng không kém, trong vòng sáu bước đã đến bên người nữ tử, một chưởng chụp đến bờ vai nàng, mẹ ơi, phỏng chừng là phân gân thác cốt thủ, xương cốt của cô ta sợ là đứt rồi, ta không kiềm được nhắm chặt hai mắt. Nhưng ngoài dự liệu hơn là, nàng kia một cái xoay người, phản thủ chụp vào Hàn Thanh.

Thân pháp hai người này cực nhanh, ta xem không rõ ràng lắm chiêu thức của bọn họ, nhưng mỗi chiêu khởi, thừa, chuyển, hợp trong chuyển tiếp lúc đó đều rất tinh diệu, ta bỗng nhiên thấy có chút kỳ quái, Hàn Thanh chưa đến mười hai, ba tuổi, như thế nào có công lực như thế.

“Còn ngẩn người ra làm gì!” Hàn Thanh hướng ta kêu to.

Ta phục hồi tinh thần lại, rút ra Vô Tà, một kiếm chém đến, ngón tay của nữ tử một bắn ngay tại chưởng tâm của Hàn Thanh, hắn bất đắc dĩ phải tự đẩy mình ra, liền sau đó ngón tay của nàng dọc theo kiếm của ta, thân hoạt đến chuôi kiếm, ta hốt hoảng thu lực, dọc theo phương hướng của ngón tay nàng mà thoái về sau, tái xoay cổ tay thuận theo bả vai uốn lượn một kiếm hướng nàng ngực thượng mà đâm. Kia nữ tử một chưởng mạnh mẽ hướng lại, ta đành phải triệt kiếm lui về phía sau, tránh đi chưởng phong của nàng.

“Lưu Vân Phân Thủy kiếm?” Nàng khẽ hô, có chứa vài phần kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh trấn định lại.

Ta nắm chặt chuôi kiếm, nữ tử kia nghiêng mắt nhìn nhìn Hàn Thanh nói: “Còn có Ngự Hoa Bát Thức.”

“Oh? Ra cô nương cũng biết không ít a?” Hàn Thanh vén lên sợi tóc bên tai, thần sắc lãnh đạm.

Vẻ mặt của hắn khiến ta cảm giác có vài phần quen thuộc, tâm lại có vài phần âm ỷ đau. Vì cái gì? Vì cái gì ta có cảm giác như vậy?

“Hàn Thiền chỉ của cô nương cũng quả thật đặc sắc, nếu không cẩn thận, ta hẳn là đã trở thành Phùng Tín Trinh thứ hai rồi?”

“Ngươi biết cũng không ít, xem ra hôm nay ta muốn rời khỏi cũng không phải là chuyện dễ dàng......” Vừa dứt lời, mấy cây ngân châm hướng ta bay tới, đang chú tâm nghe hai người kia đối thoại, ta thật sự không kịp ứng phó.

“Cẩn thận!” Hàn Thanh tiểu tử kia đại kinh thất sắc hướng ta cực nhanh chạy tới, đáng tiếc lại cách xa chút.

Một cây chiết phiến vèo một tiếng ở ta trước mắt vút qua, mấy cây mai ngân châm liền cắm vào trong cốt của chiết phiến.

Ta quay đầu lại, hôm nay thật sự là một đêm khiến người ta phải kinh ngạc, “Dạ Lưu Hiểu!”

Chiết phiến trong không khí bay vòng một cái, rơi vào trong tay Dạ Lưu Hiểu, “Đã lâu không gặp, Tàm Đậu đệ!”

Ta nhìn sang phương hướng của bạch y nữ tử, phát hiện người đã chạy mất rồi.

“Nàng rốt cuộc là ai?” Ta nhíu nhíu mày.

“......” Dạ Lưu Hiểu mạn bất kinh tâm hướng Hàn Thanh bên người đi đến, “Nữ tử kia là ai ta đương nhiên không biết, bất quá cũng đã có chút manh mối.”

“Ô?” Ta tiến lên nắm lấy tay áo của Dạ Lưu Hiểu kéo qua hỏi, “Nữ tử kia từ đâu đến thế?”

“Tàm Đậu đệ! Muốn hỏi ta vấn đề phải dùng tâm đắc võ công để trao đổi a! Đáng tiếc bộ Lưu Vân Phân Thủy kiếm của ngươi ta đã sớm xem qua,” Dạ Lưu Hiểu một bộ dáng khiếm trừu tiến đến trước mặt Hàn Thanh nói, “Có điều vị tiểu huynh đệ này hẳn là có thể trả lời vấn đề của ngươi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện