“Song Thần kiếm khách, Bộc Tà sơn trang cùng nhị vị vốn không thù không oán, hôm nay hai vị không cho bọn ta mang nhị tiểu thư trở về là có dụng ý gì?”
“Ha ha, dụng ý gì đâu,” Lục Liêm Mạt nụ cười như hoa, “Nhiều năm trước ta cùng phu quân rõ ràng thật lòng yêu nhau, tiếc rằng giang hồ hầu như ai ai cũng đem hai ta phỉ báng, trong đó cũng không thiếu danh môn chính đạo như trang chủ các ngươi. “
“Hai vị muốn gì!”
“Muốn gì ư? Đương nhiên là muốn cho nhị tiểu thư cùng tình lang nàng cao chạy xa bay, sống những ngày đúng như ước nguyện của hai người.”
“Song Thần kiếm khách! Các ngươi thật quá đáng!”
“Quá đáng?” Lục Liêm Mạt khẽ nhíu mày, “Thế thì trang chủ của các ngươi cứ đến tìm hai ta, chỉ thẳng vào mặt bọn ta nói chúng ta quá đáng thử xem!”
Hai đứa ngu ngốc này, đánh không lại thì bỏ chạy đi còn ngây ngốc ở đó chờ người khác tới tước đầu à! Cũng may người ta Song Thần kiếm khách có chút phong độ, bằng không hai người bọn ngươi còn không bị tước thành người gỗ! Bọn họ đánh không lại trước khi đi còn không quên để lại câu “Sự tình lần này hai ta nhất định bẩm báo trang chủ!”
Nhìn thân ảnh bọn họ đã đi xa, ta thở nhẹ một hơi, chuyển hướng nhị tiểu thư bên cạnh nói: “Cô nương, người vẫn là nhanh nhanh cùng vị Đỗ lang gặp mặt đi, chớ chậm trễ thời gian khiến hắn nóng lòng chờ đợi.”
“Đa tạ các vị ân nhân, ” Lăng tiểu thư hành lễ với chúng ta, “Lăng Tử Phong sẽ không quên ân tình hôm nay của chư vị.”
“Được rồi, không cần khách khí, tại hạ ta cũng chỉ muốn giúp người khác hoàn thành ước nguyện thôi. Thành thân nên là hai người lưỡng tình tương duyệt mà thành, ngày nay nhiều vợ chồng bất hoà như vậy chẳng phải cũng do thừa cha mẹ chi mệnh mà ra sao?”
“Ô? Thế môn đăng hộ đối thì không quan trọng?” Lục Liêm Mạt tươi cười đi vào. Bà cô à, câu chuyện của ngươi cùng phu quân ta cũng có nghe qua, câu hỏi này của nàng ta nào dám tùy tiện đáp a?
“Môn đăng hộ đối? Đỗ lang kia lấy chính là Lăng tiểu thư, cũng không phải lấy Bộc Tà sơn trang.”
“Thế nếu vị Đỗ lang kia là cái đại ma đầu thì sao?” Ông nội ngươi! Nàng rõ ràng là đang khảo ta, muốn ta nói ra những lời vừa ý nàng thôi!
“Ta nói, cho dù người đời ai ai cũng nói hắn là cái đại ma đầu thì chắc gì hắn nhất định là thế! Biết đâu chừng đại ma đầu thực sự lại chính là người đang được giang hồ ca tụng là chính đạo mẫu mực, người người kính ngưỡng!”
“Ha ha, lời này nói ra thật khiến vợ chồng hai ta khoan khoái, Tàm Đậu tiểu huynh đệ a ——” bàn tay thon dài của Lục Liêm Mạt vỗ vỗ vai ta.
“Ha ha......” Ta cũng ngây ngô cười theo, mà sao nàng lại biết tên ta nhỉ?
“Ngươi có biết có người đang tìm ngươi không?”
Lòng ta cả kinh, chầm chậm lui về sau, “Ai a?” Hiếm khi có mỹ nữ đối ta cười như vậy, quả thực không có ý tốt.
Vừa lui chưa được vài thước đã có người giữ chặt lưng ta lại, là Lí Lạc Kham, người nãy giờ vẫn một mực yên lặng.
“Ngươi thật sự không nhớ ra là ai sao?” Lục Liêm Mạt càng đi càng gần, chính là Lí Lạc Kham lại khiến ta không thể lui, “Vị bằng hữu này của hai ta tìm ngươi đã rất rất lâu rồi!”
...... Đế Hạo! Sao ta lại có thể quên Đế Hạo từng chú kiếm cho bọn họ chứ!
“Nhị vị, hai người trên giang hồ tiếng tăm lẫy lừng, còn tại hạ chỉ là cái vô danh tiểu tốt, làm sao có may mắn mà nhận thức bằng hữu của nhị vị......” Lời còn chưa dứt, ta một chưởng đánh úp về phía ngực của Lục Liêm Mạt, nàng cả kinh theo bản năng lui về phía sau. Lí Lạc Kham muốn chế trụ bả vai của ta, ta liền thi triển nội lực