Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 35


trước sau

“Đây là một công việc béo bở a~” Tử lão đầu cười đến ta toàn thân ớn lạnh,  “Ta muốn ngươi đi Bộc Tà sơn trang tham gia luận võ kén rể!”

“Kén rể?” Ta gần như cả người nhảy dựng lên, ngươi điên hay ngu ngốc vậy! Chạy đi kén rể ngươi bảo ta làm sao còn mặt mũi nào về gặp Tiểu Đồng! Ta không đi! Muốn đi ngươi tự mà đi! Võ công ngươi tốt như thế, nhất định sẽ chọn ngươi là chắc!”

“Ta cũng muốn đi lắm chứ, có điều trên thiếp mời người ta gửi cho ngươi có ghi rõ ràng nhất thiết phải nội trong vòng ba mươi tuổi a!”

“Thiếp mời? Tại sao lại có thiếp mời gửi cho ta?” Ta chẳng có tiếng tăm gì trên giang hồ, Bộc Tà sơn trang dù sao cũng là đệ nhất đại trang, trang chủ chọn rể yêu cầu đề ra hẳn là rất cao, làm sao có thể coi trọng ta chứ!

“Ôi chao, tiểu đồ đệ của ta ơi, ngươi cũng quá coi thường bản thân rồi. Ngươi tốt xấu thế nào cũng từng đánh bại Hắc Tùng kiếm khách, Đế Hạo lại dạy qua ngươi kiếm pháp, bị Túc Thiên các chủ Dạ Lưu Hiểu tuyên truyền tuyên truyền, ngươi muốn không thành danh cũng khó lắm a!”

Lẽ nào đây chính là lực lượng của giới truyền thông mà người ta hay nói? “Nhưng Lăng nhị tiểu thư không phải đã bỏ trốn cùng với một vị thư sinh họ Đỗ sao? Không lẽ Lăng trang chủ còn một đứa con khác?”

“Khà khà, tiểu đồ đệ ngươi biết cũng không ít a! Có điều ta thăm dò được một thông tin, lúc Lăng nhị tiểu thư bị cha nàng bắt về sơn trang trong bụng đã có mang hai tháng rồi, cha nàng đành phải khẩn trương cử hành luận võ kén rể cho con gái mình để tìm một chàng rể làm cha của đứa con trong bụng nàng.”

“Hả? Cái này không phải là lừa gạt sao!”

“Không thể nói như vậy được, cái này gọi là mua một biếu một, nhiều thỏa đáng a! Cưới một bà vợ mà thậm chí cả nhi tử cũng chuẩn bị sẵn cho ngươi!” Tử lão đầu miệng đầy ngụy biện mà còn nói như thể đúng rồi ấy!

“Ta vẫn là không đi! Lấy Lăng tiểu thư làm vợ vậy phải chịu trách nhiệm với nàng, ta sau này còn phải về nhà, làm sao có thể đem nàng theo chứ …”

“Ngươi ít tự tác đa tình đi!” Tử lão đầu một tay vỗ lên đầu ta, “Người ta có người trong mộng rồi làm sao mà cam tâm tình nguyện lấy ngươi hả? Nếu ngươi thực sự thắng trong luận võ kén rể thì sẽ cùng Lăng tiểu thư làm một cặp phu thê trên danh nghĩa, tìm thời cơ thích hợp đem nàng trả lại cho tình lang của nàng là được. Nếu nàng lấy phải người khác, cho dù vị hôn phu đó lo ngại làm mất thể diện của trang chủ, không dám nói cái gì nhưng sẽ đối xử tốt với nàng không? Cả đời này nàng cũng đừng mong có thể cùng vị lang gì đó của nàng bên nhau!”

“Nói hình như cũng có lý …”

“Đương nhiên, điều quan trọng nhất là nếu như ngươi không thể chiến thắng trong luận võ kén rể, hừ hừ, tinh quang trong mắt tử lão đầu một chớp, “Cũng đừng mơ tưởng ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp để trở về!”

Ta nhìn nhìn bộ dáng vô lại của lão, nghiến răng nói: “Thế nghĩa là ta căn bản không có quyền lựa chọn!”

“Đúng!”

Vì thế, ta đành thở dài một tiếng, bắt đầu hành trình tiến bước Bộc Tà sơn trang —– Tiểu Đồng, tha thứ ta a!

Ngay lúc ta cam chịu cho số phận của mình, bỗng nhiên một mùi son phấn gay mũi theo gió truyền đến.

“Sư huynh! Ngươi thực quá vô lương tâm a, người ta đi theo ngươi lâu như vậy thế mà ngươi lại còn muốn tham gia cái gì luận võ kén rể.”

A! Vị này không phải là “tiểu sư muội” của tử lão đầu sao?

Tử lão đầu mắt trợn trừng, biểu tình trên mặt thay đổi xoành xoạch, ta còn chưa có mở miệng, tử lão đầu đã quay người đi: “Nhất định phải đi Bộc Tà sơn trang.”

Wow, từ lần đó về sau ta không còn nhìn thấy tử lão đầu chạy trốn nhanh như thế nữa!

Còn chưa kịp định thần lại, một cái đế giày đã đạp mạnh lên mặt ta, một thân ảnh từ đỉnh đầu

ta nhảy qua, “Sư huynh ~ ta đến đây!”

Ta cứng người sờ sờ khuôn mặt đáng thương của mình, lẩm bẩm nói: “Sư phụ … ngươi hình như chưa nói cho ta biết Bộc Tà sơn trang ở đâu a …”

Được rồi, nhờ thiên nhờ địa chi bằng nhờ vào bản thân, ta gian nan tìm tòi đường đến Bộc Tà sơn trang.

“Đại tỷ kia ơi, cho hỏi Bộc Tà sơn trang đi như thế nào?”

“A, từ đây đi thẳng đến góc phố có một tiệm bán giày, nhưng nó cũng không thể gọi là sơn trang được!”

“Vị đại gia này, xin hỏi Bộc Tà sơn trang nên đi thế nào?”

“Tiểu huynh đệ, yên mỗ ta rút khỏi giang hồ nhiều năm rồi!”

“Vị đại ca này, xin hỏi ngươi biết Bộc Tà sơn trang ở đâu không?”

“Ngươi thiếu thường thức như vậy làm sao mà hành tẩu giang hồ a!  Bộc Tà sơn trang đương nhiên là ở cạnh Ngàn Tà thác nước rồi!”

“Thế Ngàn Tà thác nước ở đâu vậy?”

“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”

Sau ba ngày vật vã, ta nhìn nhìn bầu trời, lại nhìn bãi đầm lầy lớn trước mắt, quay đầu thì là khu rừng rậm bạt ngàn, có lẽ phải thừa nhận một việc, đó chính là … ta đã lạc đường.

Ngay lúc ta đang muôn vàn cảm khái, bất chợt nghe thấy có tiếng người nói chuyện cách đó không xa, ta trong lòng mừng rỡ, may mắn tìm được người đưa ta thoát khỏi đây rồi, lucky a~

Ta vừa đi đến đó, một thanh kiếm đã cắt ngang qua, thiếu chút nữa là tước bay đầu ta, “Ai?!”

“Ta …!” Ta giơ tay lên, làm tư thế quy hàng.

Trước mắt ta là ba vị cô nương trẻ tuổi, về phần các nàng có xinh đẹp hay không, hiện ta đã bị dọa đến mức không rảnh mà đi thưởng thức nữa.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Một vị thanh y cô nương đem thanh kiếm đang chỉa vào ta lấy ra, nhưng trên mặt vẫn không chút thiện ý.

“Ta … ta lạc đường … làm thế nào cũng không thoát ra khu rừng này … Ta nghe thấy có người nói chuyện, nên …” Ta sẽ không phải chẳng những đường không hỏi được, ngược lại còn biến bản thân thành đứa ngốc chứ?

“Nơi đây là Vân Mộng Trạch, vào khu rừng này, người không biết Thất Huyền trận pháp sẽ không ra được. Ngươi tên gì?”

“Tàm Đậu …”

“Tàm Đậu? Không lẽ là Tàm Đậu thiếu hiệp, người đã dùng Lưu Vân Phân Thủy Kiếm chiến bại Hắc Tùng kiếm khách?” Ngữ khí của vị thanh y nữ tử bỗng nhiên trở nên cung kính hẳn lên, khiến ta thấy rất khó thích ứng.

“Gọi thiếu hiệp thì chưa xứng, có điều tại hạ cùng Hắc Tùng kiếm khách quả thực có giao thủ qua.”

“Không lẽ thanh kiếm người đang đeo trên lưng chính là thanh kiếm thứ bảy do Đế Hạo tạo ra —— Vô Tà?” Ánh mắt của các nàng sắp phát quang rồi!

“Có … có chuyện gì thế?”

“Thiếu hiệp! Có Tàm Đậu thiếu hiệp tương trợ chúng ta nhất định càng dễ thành sự! Mấy ngày trước, hữu hộ pháp Du Dạ Lai của Thánh Tuyền Giáo đã bắt đi tiểu sư muội của chúng ta, thiếu hiệp hẳn cũng từng nghe qua, những cô nương nhà lành bị Du Dạ Lai hủy hoại nhiều không đếm được, chúng ta bởi vì muốn cứu tiểu sư muội nên mới đến đây!

“Cái này … ta quả thực chưa từng nghe qua … Khoan đã, ngươi nói các ngươi đến Thánh Tuyền Giáo cứu người!”

“Đúng thế, thỉnh thiếu hiệp …”

“Nơi này nằm trong phạm vi của Thánh Tuyền Giáo?”

“Thiếu hiệp không biết ư? Thánh Tuyền Giáo nằm ngay trung tâm của Vân Mộng Trạch.” Thanh y nữ tử chỉ chỉ khu đầm lầy trước mắt.

“Oh~no!” Nếu bị Ly Toái Phong nhìn thấy ta còn không bị hắn xé xác chết không toàn thây? Ta phải đi, phải đi nhanh a!

“Thỉnh thiếu hiệp giúp chúng ta một tay!” Ta vừa nhấc chân lên, ba vị nữ tử đã đồng loạt quỳ xuống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện