“Bảo vệ tính mạng của ta?” Ly Toái Phong nhún vai, “Hắn chỉ muốn một kiếm giết chết ta thôi!”
“Là ta không tốt, Toái Phong.”
Đế Hạo buớc lên.
Huynh đệ các ngươi có mâu thuẫn gì thì tự giải quyết với nhau, sao lại khiến người khác liên lụy vào?” Khinh Hàn ở phía sau chậm rãi nói.
“Huynh đệ?” Tin tức này so với việc hỏa tinh đụng vào địa cầu còn khiến ta kinh hoàng hơn.
“Đúng vậy,” Ngón tay của Khinh Hàn chạm vào bên tai ta, nghịch ngợm những sợi tóc rối, trêu đùa nói: “Bọn họ là huynh đệ cùng mẹ khác cha.”
“Hả? Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Mười sáu năm trước, phụ thân của Đế Hạo phát giác thê tử của mình lén lút tư thông với một nam nhân khác ở bên ngoài Chú Kiếm Điên, hơn nữa nhi tử sinh ra cũng không phải của mình, vì thế hắn đem thê tử và hài nhi cùng đuổi khỏi Chú Kiếm Điên, thề rằng nếu kiếp này còn gặp lại chắc chắn sẽ lấy mạng đối phương. Người mà thê tử hắn tư thông chính là Thánh Tuyền Giáo giáo chủ lúc đó – Ly Đạo Nhiên.”
“Nguyên lai là như thế …” Ta có chút xúc động, phụ thân của Đế Hạo lòng tự trọng hẳn là rất mạnh, bị thê tử cắm sừng, còn sinh ra một đứa con không phải của hắn, không tức giận đến nỗi đem nàng cùng nhi tử đồng loạt giết chết cũng đã rất không tồi rồi.
“Hừ, lúc còn nhỏ ta nghe người khác nói Đế Hạo càng lớn càng giống cha, còn ta thì giống nương, cho nên ta trang điểm như mẫu thân đến gặp Đế Hạo, nhưng thật đáng tiếc, hắn dường như một chút cũng không nhớ được khuôn mặt của nương.”
Thần sắc của Đế Hạo vẫn như cũ, nhưng trong thoáng chốc ta nhìn thấy ngón trỏ đang buông thõng của hắn hơi run run, có lẽ hắn rất muốn đưa tay chạm vào đứa em trai của mình.
“Đế Hạo, nếu đã như thế,” Khinh Hàn phất tay áo đem ta ôm chặt vào lòng xông ra, “Ngươi trước giải quyết chuyện gia vụ của ngươi,ta và Tàm Đậu đi trước một bước, kịch hay ở Bộc Tà sơn trang các hạ chớ nên bỏ qua! ~”
Ta quay đầu nhìn, thấy Đế Hạo giơ tay ra túm lại nhưng chỉ khẽ chạm được vào đầu ngón tay ta, Ly Toái Phong một kiếm hướng ngay giữa lưng Đế Hạo, ta chỉ có thể hô to: “Coi chừng!”
Đế Hạo đành quay đầu đi, ngược lại Khinh Hàn một phen đắc ý nói với ta, “Tàm Đậu ca ca ngươi không cần lo lắng, huynh đệ bọn họ chỉ là đánh yêu thôi~”
Chưa đến nửa khắc, Khinh Hàn đã mang ta ra khỏi Thánh Tuyền Giáo đến bãi đầm lầy. Vừa dừng lại ta đã một quyền đấm tới, hắn dễ dàng giữ chặt nắm tay của ta, ngón trỏ không quên trêu đùa cọ cọ vài cái trên đó, giận đến ta há miệng rống to, “Ngươi cái đồ hỗn đản này! Tại sao đi nhanh như vậy! Vạn nhất Đế Hạo phát sinh chuyện gì làm sao bây giờ?”
Ngón tay Khinh Hàn hơi dùng lực, vừa đúng ngay huyệt đạo trên mu bàn tay ta, đau đến nỗi ta lập tức nới lỏng tay ra, “Ôi chao, ngươi lo lắng cái gì? Ly Toái Phong từ trước đến nay vẫn trông mong đại ca hắn đến tìm hắn, khó khăn lắm mới chờ được, cùng lắm thì trút giận một chút, làm sao mà tổn hại đến tính mạng của đại ca mình. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, hắn căn bản không phải đối thủ của Đế Hạo.”
Ta vừa định rút tay về thì nhìn thấy khóe môi Khinh Hàn rướm ra những sợi tơ máu đỏ tươi, “Ngươi bị sao thế?”
Khinh Hàn cười nhạt, đưa ngón tay sờ sờ khóe môi, chậm rãi nói: “Ai cha, có vẻ đã thương tổn đến tâm mạch.”
“Cái gì?” Lẽ ra ta nên sớm biết, khi nãy Khinh Hàn không hề phòng bị thay ta đỡ một chưởng của Đế Hạo, sao có thể vô sự chứ?
“Đi thôi.” Hắn kéo kéo tay ta.
“Đi? Ngươi không phải nên tìm một chỗ để chữa thương sao? Thương đến tâm mạch ngươi không thấy đau ư? Ta túm hắn lại, trong lòng lo lắng cực kỳ.
“Đau?” Khinh Hàn quay đầu, khóe môi mang theo một tia cười khiến ta thần hồn ngơ ngẩn, “Nếu ta còn có thể nhớ được cái gì là đau thì tốt biết mấy.”
“Khinh Hàn!” Ta giữ chặt hắn, “Nói thật đi, thương tích của ngươi có nặng lắm không?”
“Ha ha,” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt mặt ta, “Nghiêm trọng hay không thì sao chứ? Ngươi vẫn là nghĩ cách rời đi Vân Mộng Trạch thì hơn, bằng không ngươi sẽ không đến kịp Bộc Tà sơn trang để tham dự luận