Đế Hạo đưa ta đến phía sau Bộc Tà sơn trang, nơi tọa lạc của thác Thiên Tà.
Hai ta đứng trên bờ nham thạch, xung quanh là dòng thác đổ xuống cuồn cuộn chấn động mang tai, bọt nước tung tóe mềm mại bắn ra như mưa phùn, y phục của ta rất nhanh liền ướt sũng.
Mẹ ơi, nếu là đóng kịch truyền hình, cảnh vật nơi này quả rất có ý vị.
Thế nhưng hiện tại ngươi đang truyền thụ kiếm pháp cho ta, tìm nơi nào bằng phẳng rộng rãi là được, bây giờ nước bắn hết cả vào mắt mũi ta, chẳng lẽ ngươi muốn dạy ta “lạc thang kiếm pháp”?*
“Tàm Đậu, ngươi nhìn kĩ, ta chỉ dạy ngươi ba chiêu.” Nội lực của Đế Hạo quả nhiên hùng hậu, ta nhìn bờ môi khẽ mấp máy của hắn, tựa hồ căn bản không tốn chút khí lực gì nhưng âm thanh nói ra thậm chí át cả tiếng vang của dòng thác.
Vừa dứt lời, thanh Vô Tà trên lưng ta đã ‘keng’ một tiếng bị rút ra khỏi vỏ, trong chớp mắt Đế Hạo đã nắm lấy thanh kiếm nhảy vào bên trong thác nước. Ta nhón chân nhìn xuống, chỉ thấy hắn nghênh đón dòng thác nghịch lưu tiến lên, mũi kiếm quét ngang mang theo nội lực, mượn lực dòng nước đang chảy xuống mà nhảy phốc lên phía trên đỉnh thác. Ta ngửa cổ chăm chú quan sát, nhìn hắn xuôi theo dòng chảy của thác mà mãnh liệt hạ xuống, một cỗ vòi rồng rất lớn hướng ta nghênh diện đến, Đế Hạo nương theo vòi rồng kia xuyên đến ta trước mặt, còn ta thì đã hoàn toàn ướt như chuột lột.
“Ngươi xem hiểu chưa?” Đế Hạo cắm lại thanh kiếm vào vỏ.
Không biết có phải vì trước kia từng học Lưu Vân Phân Thủy Kiếm hay không, ba chiêu mà Đế Hạo thị phạm ta cư nhiên lĩnh hội được. Ba chiêu này nếu chỉ thi triển trên mặt đất sẽ chỉ là ba chiêu kiếm pháp thông thường, ý không phải ở chỗ tiến công, mà ở chỗ “mượn thế”, hơn nữa nếu kết hợp với công thủ của Lưu Vân Phân Thủy Kiếm sẽ khiến cho khởi, thừa, chuyển, hợp càng thêm trôi chảy.
“Ta hiểu rồi.” Ta gật gật đầu, nguyên lai hắn đem ta đưa đến thác nước này là muốn cho ta hiểu rõ thế nào là “mượn lực”. Xin lỗi đại ca, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tạo hiệu ứng điện ảnh chứ.
“Hiện tại bắt đầu đi.” Đế Hạo nói.
“Bắt đầu cái gì?”
“Luyện kiếm.”
Thế nên ba ngày này ta bắt đầu cuộc huấn luyện gian khổ, có điều, ngay buổi sáng ngày thứ hai ta đã không tiếp tục được nữa. Cảm giác như có người vỗ vỗ bả vai của ta, ta trở mình tiếp tục cùng Mã Khắc Tư* đàm đạo, đối phương dường như muốn lật chăn ta ra, ta tức khắc cuộn chặt người lại trong đó. Giọng nói thanh lãnh từ ngoài chăn nhẹ nhàng vang lên: “Nếu không muốn luyện kiếm thì cùng ta về Chú Kiếm Điên.”
“Ta luyện! Ta luyện ngay đây!” Ta giở mạnh chăn ra, có trời mới biết tốc độ siêu cấp này từ đâu tới.
Sau đó thẳng đến ngày tỷ thí với Du Dạ Lai, ta vẫn một mực cảm giác lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Ngày ta cùng hắn so tài, Đế Hạo đi trước, ta đi theo hắn phía sau. Lúc bắt đầu, cả lôi đài còn đầy ấp tiếng người trò chuyện, ta từ xa nhìn thấy Du Dạ Lai đang đứng trên lôi đài, vẻ mặt tự đắc chờ đối thủ đến.
Từ trong đám đông có tiếng người vang lên: “Nhìn xem! Là Đế Hạo!”
Tức khắc xung quanh yên tĩnh hẳn lên, hết thảy mọi người đều đồng loạt quay đầu lại. Đế Hạo vẻ mặt cao ngạo, tựa hồ ánh nhìn chằm chằm của mọi người cũng không thể khiến hắn để vào mắt. Hắn đi lên khán đài ngồi cạnh Lăng trang chủ, sau đó nói với ta đang đứng cách đó không xa: “Hết thảy cẩn thận.”
Vì thế, ngay sau đó ta trở thành trung tâm sự chú ý của mọi người, xung quanh đầy ấp tiếng người nhỏ giọng bàn luận. Có người đang suy đoán xem ta là ai, có người bàn luận ta và Đế Hạo là quan hệ gì? Bằng hữu, hay là sư đồ? Cũng có người nói nếu là cao đồ của Đế Hạo ra tay, Du Dạ Lai thua là cái chắc.
Ta bất chợt lại cảm thấy trong lòng căng thẳng, tựa như lần thi cao học môn đầu tiên, cổ ngữ văn mặc tả, mà ta lúc ấy ngay cả tay cầm viết đều run. Ta khó khăn nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía Đế Hạo, hắn vẫn như trước nét mặt bình thản, chỉ hơi hơi gật đầu. Lòng