“Ai cần ngươi khen thưởng ta như thế!” Ta đứng dậy ngửa họng rống to, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi không biết …… ngươi không biết như vậy sẽ ……
“Thế ngươi muốn loại khen thưởng nào?” Khinh Hàn từ xa cười đến thích ý, “Thứ ta muốn cho ngươi nhất chính là ở bên cạnh ngươi suốt đời, tiếc rằng lòng ngươi luôn một mực hướng về quê nhà, cho dù sau này không muốn quay về nữa, ngươi vẫn sẽ không ở lại bên ta, đúng không?”
“Ta sẽ về nhà.” Ta nhìn hắn, mặc dù không thấu hiểu được những gì ẩn chứa trong ánh mắt kia. Nếu ta nhất quyết phải về nhà, như vậy sẽ không cần lựa chọn nữa, thế này với ngươi, với Đế Hạo đều rất công bằng.
“Ai nha,” Khinh Hàn phe phẩy đầu, “Ta chỉ nói một câu đùa vui thôi, ngươi cần gì phải nghiêm túc như thế?”
“Ta mỗi lần đều nghiêm túc cả.” Bởi vì ta biết ngươi không phải đang cùng ta nói đùa.
“…… thật vô nghĩa”
Ánh rạng đông dần dần nhuộm sáng cả bầu trời, những cơn gió trong lành man mát thổi đến, ta nằm nghỉ bên cạnh Khinh Hàn, ánh nắng nhu hòa xuyên qua bóng cây chiếu rọi xuống dưới, một con bướm chầm chậm bay đến trước mặt.
Bất chợt nhớ đến những lời Dạ Lưu Hiểu nói với ta, “Con người là như thế, thứ càng tốt đẹp thì lại càng muốn giữ chặt trong lòng bàn tay, cho dù là hủy nó trong tay mình”, ta giơ tay lên tóm lấy con bướm kia, sau đó khẽ huých Khinh Hàn đang ngồi bên cạnh, đem nắm tay đưa qua, “Này, ngươi đoán xem, con bướm trong tay ta còn sống hay chết rồi?”
Khinh Hàn khẽ nghiêng mặt đến, nụ cười trên khóe môi vẫn khiến người khác mất hồn. Hắn vỗ nhẹ lên nắm tay ta, ẩn hàm nội lực, ta không khỏi buông tay, con bướm đã nhanh chóng rơi vào nắm tay hắn, sau đó bị mạnh mẽ siết chặt.
“Ôi! Ngươi làm gì thế! Con bướm vẫn còn sống mà! Ngươi sao lại siết chết nó!” Ta kêu lên sợ hãi.
“Ai nói cho ngươi ta đã siết chết nó chứ?” Khinh Hàn mở lòng bàn tay ra, con bướm vỗ vỗ cánh, bay đi.
“Rõ ràng ta thấy ngón tay ngươi siết lại mà!”
“Ta không muốn nó chết, nó sẽ không chết, điều này không liên quan đến việc ta dùng bao nhiêu khí lực để giữ lấy nó.” Khinh Hàn rướn người đứng dậy, “Đi thôi, về Bộc Tà sơn trang, bằng không Lăng trang chủ còn tưởng ngươi không cần nữ nhi của hắn nữa.”
Ta gật gật đầu, Khinh Hàn trở lại khách ***, Điệp Y ở trước cửa chờ đợi đã lâu, còn ta thì vừa mới bước vào Bộc Tà sơn trang, liền trông thấy quản gia bộ dáng nhẹ cả người.
“Ôi, Tàm Đậu thiếu hiệp, ngài cuối cùng trở lại rồi! Nếu vẫn không thấy ngài, Lăng trang chủ sẽ phái người đi tìm!”
Trong sự vây quanh của vài hạ nhân, ta trở về phòng mình, vừa đẩy cửa ra, quả nhiên như dự đoán thấy Đế Hạo đang ngồi trước bàn.
“Ngươi đã đi đâu?” Đế Hạo lạnh lùng hỏi.
“Học chưởng pháp …… cùng Khinh Hàn.” Ta nghĩ chuyện này cũng không có gì phải giấu, huống hồ ta và Khinh Hàn là trong sạch mà, sợ gì chứ, “Ta có để lại thư từ cho ngươi, ngươi không biết sao?”
Đế Hạo đứng dậy, trải chăn nệm nói: “Ngươi có lẽ mệt mỏi rồi, trước ngủ đi.”
Nghe hắn nói vậy, ta quả thật cũng thấy mệt, lau mặt, ăn xong bát cháo liền lên giường.
Đế Hạo ngồi bên giường, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng quét qua gò má, nhẹ giọng nói: “May mà ngươi đã trở lại.”
Ta nhìn khuôn mặt kiên định của hắn, không cầm được quay người sang chỗ khác, buồn bã hỏi: “Thế nếu ta không trở lại, ngươi vẫn sẽ khắp nơi tìm kiếm?”
Hắn tựa vào lưng ta, đầu ngửa về phía sau, vừa vặn gác trên vai ta: “Đúng thế.”
Ta nhắm mắt lại, nghe thấy nhịp tim hắn từ sống lưng truyền đến, bình yên nhưng ấm áp mãnh liệt.
……
Mấy ngày sau, cuộc tỉ thí chưởng pháp bắt đầu, ta tuyệt không nghĩ đến Lăng trang chủ thế nhưng ở ngay ván đầu tiên đã an bài ta cùng Bạch Lộ Ngưng tỷ thí, xem ra hắn cũng hy vọng kết quả cuộc luận võ nhanh nhanh xác định.
Cơ hồ tất cả mọi người đều hiểu được một quy luật, đó chính là hễ luận võ có ta, Đế Hạo và Khinh Hàn chắc chắn sẽ có mặt. Thế nên khi ta đứng trên võ đài, dưới đài đã đông nghẹt người, so với xe buýt trong giờ cao điểm còn khoa trương hơn, tất cả đều ngửa đầu, nhưng