“Tại hạ chính là Tàm Đậu, Tô thành chủ hảo nhãn lực a!” Còn nhớ lão hỗn đản từng nói, Tô Nguyệt Hà tuy rằng là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, nhưng dù sao cũng đã bốn mươi có thừa, ta thế nhưng nhìn không ra, quả nhiên là một lão yêu tinh.
“A, đây không phải là kiếm thần Đế Hạo sao? Ta còn tưởng cả đời này sẽ không có cơ hội bắt gặp ngươi trong đám đông chứ.” Tô Nguyệt Hà nhìn ta một cái liền dời lực chú ý lên người Đế Hạo.
Đế Hạo chỉ thoáng nhìn mụ xem như chào hỏi, sau đó lại như cũ ngồi thẳng người, mặc nhiên bất ngữ.
Tiếp theo sau, thức ăn dù ăn thế nào vẫn cảm thấy mùi vị không giống trước, nhân vật chính từ ta thoáng chốc trở thành Tô Nguyệt Hà, nữ nhân kia có vẻ cũng rất hưởng thụ khi được đám đông chú mục, ngập chìm trong những ánh mắt ái mộ.
Khẽ liếc mắt nhìn vị chưởng môn Lục Đỉnh Thiên của Động Sơn phái, con mắt hắn nhìn chòng chọc đến nỗi sắp rớt cả tròng, cũng không biết nhìn nữ nhân người ta nên kín đáo chút, còn có Tĩnh Hải cung cung chủ Vân Phi Dương, cậy bản thân cùng “anh tuấn” dính dáng tí đỉnh, liền ngay trước đám đông đối với Tô Nguyệt Hà ám tống thu ba*, ngươi cũng không nghĩ xem ngươi mới ba mươi, Tô Nguyệt Hà đã hơn bốn mươi rồi, không lo lắng trâu non gặm cỏ già à, sẽ khiến bản thân nghẹn tử …… Sau đó Lăng trang chủ cùng Tô Nguyệt Hà liền bắt đầu hàn huyên, cái gì mà cách biệt đã nhiều năm, hồi tưởng năm xưa thế nào …vân vân, Tô Nguyệt Hà còn thỉnh thoảng dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lăng trang chủ, mãi đến khi mặt của hắn đỏ đến nỗi có thể so với Quan Công*, vội vàng né tránh ánh mắt của mụ, gọi quản sự thu thập sương phòng cho mụ và vài tỳ nữ mà mụ đem theo.
Ta nhìn Dạ Lưu Hiểu đang đứng cách đó không xa, nhớ lại tình hình lúc lần đầu gặp hắn, khi đó Nguyệt Lượng Thành đối cung nữ đang mang thai bức đến tuyệt lộ, cho nên hiện tại quả thực ta đối với võ lâm đệ nhất mỹ nữ này không chút hảo cảm.
Tiệc tàn, ta đầu óc mơ hồ trở về phòng. Đã uống quá nhiều, ngã đầu xuống giường ta liền say giấc. Lúc mông lung cảm giác có người dùng khăn ướt giúp ta lau mặt và cổ, đôi hài và vớ cũng được tháo ra, chiếc mền được nhẹ nhàng đắp lại. Lòng ta lại là một trận đau xót, không cần đối xử với ta tốt như thế …… tốt đến nỗi khiến ta cảm giác trọn đời trọn kiếp này không có gì có thể báo đáp ngươi ……
Nhờ vào tác dụng của tinh rượu, thần trí ta dần dần trầm mê, ngay khi ta nghĩ bản thân sắp bị cuốn vào vực thẳm, lại cảm giác có người dùng sức vỗ lên mặt ta. Đầu ta đau như búa bổ cố mở to mắt, men theo ánh trăng chiếu rọi qua khe cửa sổ, ta tập trung tầm nhìn, liền trông thấy khuôn mặt tươi cười của …… tử lão đầu!
Nhất định là đang nằm mơ! Đang nằm mơ! Tử lão đầu bị “tiểu sư muội” của lão truy đuổi đến khắp thiên hạ chạy loạn, trốn cũng không có chỗ trốn, làm sao lại chạy đến tìm ta?
“Đừng vờ ngủ nữa, tiểu đậu tử ~” chất giọng nghe mà muốn tấu này, không phải lão già chết tiệt kia còn có thể là ai?
Ta ngao ngán xiêu vẹo bò dậy, chán chường nói: “Thế nào, hiện tại nhớ ra tiểu đồ đệ ta rồi à?” Ta nhìn cạnh bàn, may mà Đế Hạo không có đây.
“Sư phụ ta không phải là đến chúc mừng ngươi sắp làm cô gia ( con rể) của võ lâm đệ nhất đại trang Bộc Tà sơn trang sao?” Tử lão đầu cười đến vô tâm vô phế, hắn không biết những ngày hắn vắng mặt, ta sống có bao nhiêu vất vả.
“Như thế, đợi ta trở thành ‘cô gia’, có phải ngươi sẽ nói cho ta biết phương pháp để trở về nguyên lai thế giới?” Ta cười lạnh, một tay tóm lấy râu hắn, nhanh đến nỗi ngay cả thời gian để hắn kinh hô cũng không có.
“Tiểu đậu tử, ngươi trưởng thành a, công phu tiến bộ nhiều như vậy.” Tử lão đầu lấy những ngón tay ta ra, giải cứu râu của hắn thoát khỏi “ma trảo” của ta.
“Rốt cuộc ngươi dự định khi nào thì mới cho ta biết phương pháp trở về nguyên lai thế giới?” Ta nghiêm mặt nói, đến nơi này đã gần một năm rồi, tuy rằng ta cùng tử lão đầu giao hẹn là ba năm kỳ hạn, nhưng chung quy ta vẫn cảm thấy sự tình hắn bảo ta làm có phần kỳ quái …… Hoặc là nói có loại liên hệ vi diệu gì đó ……
Khiến ta lên Chú Kiếm Điên đạo kiếm, ta nhận thức Đế Hạo; đi Cửu Trọng