Ngày hôm sau, Điệp Y xốc mạn trướng lên, muốn gọi ta dậy dùng chút điểm tâm và uống thuốc, lại thấy Khinh Hàn quang lỏa nằm trên người của ta, nhất thời đỏ mặt đi ra ngoài.
Ai………thanh danh một đời của ta a…… toàn bộ bị hủy hoại rồi……
Ta chỉa chỉa vào đầu Khinh Hàn, hắn hừ một tiếng rồi sờ sờ tóc của ta, ta muốn ngồi dậy, thì lúc này mới phát giác phân thân của hắn vẫn còn trong thân thể của ta, ta tức giận quay đầu trừng hắn, hắn còn làm như cái gì cũng không biết, quay lại hôn ta.
Lúc sau hỏi ta muốn ăn cái gì? Muốn làm việc gì? Hay muốn ra ngoài phơi nắng hay làm chuyện linh tinh gì đó, ta đều hờ hững, hắn cũng không có buồn bực, không nói gì mà nằm ôm ta ở trên giường.
Bảo ngươi nằm, ngươi nằm đi, nằm cả ngày cho người mập ú lên đi, xem ai còn bị ngươi quyến rũ nữa.
Đúng lúc ta đang nói thầm trong bụng, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, cả phòng chấn động mạnh, vài người ngã lầm rầm vào trong phòng.
‘Tôn chủ……thuộc hạ không cản được……’
‘Tôn chủ……thuộc hạ……vô năng……’
Khinh Hàn ngồi dậy, miệng lộ ra một tia tươi cười nói: ‘có thể thoát chết dưới vô hình kiếm của Đế Hạo thì đáng khích lệ hơn là bị trách phạt đó chứ.’ Nói xong, trong tay bắn mấy viên đan dược ra ngoài.
Đế Hạo, trong lòng ta bỗng rung lên thật mãnh liệt……là hắn sao?
Xuyên thấu qua sa mỏng, ta nhìn thấy thân ảnh thật bình tĩnh từng bước từng bước mà tiến tới, trầm ổn như như sơn
‘Hắn không thuộc về ngươi và nơi này’. Đế Hạo nói thật lạnh lùng không mang theo một tia nôn nóng nào, chỉ giống như nơi đây là một căn phòng trống, tựa hồ như các phát ra từ trong không trung.
Chỉ trong một chớp mắt, ta muốn vươn tay kéo màn sa mỏng kia ra, để nhìn thân ảnh kia, nhưng thế nào cũng không thể kéo ra được.
Khinh Hàn nâng tay lên, giữ lấy cổ tay của ta, ta đột nhiên cảm thấy thân thể của hắn run lên, âm thanh không một tia gợn sóng như trước: ‘Ở trong này không thích sao? Sao không muốn ở lại trong này?’
‘Ta muốn đưa hắn đi.’
Nước mắt ta cuối cùng cũng rơi xuống, rất lâu, rất lâu như trước kia, làm cho ta cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Nhưng, nếu như ngươi có thể……
‘Đưa hắn đi? Hai chân hắn đã không thể ‘bước đi’ được nữa rồi’
‘Ta sẽ ôm hắn, đi đến nơi mà hắn muốn đến.’
‘Hai tay hắn đã gãy, chẳng thể dùng kiếm được nữa.’
‘Ta sẽ bảo hộ hắn’
‘Hắn không thể nói chuyện.’
‘Ta sẽ nhìn thật kỹ để biết hắn muốn cái gì.’
‘Nhưng chính là ngươi không đặt đủ niềm tin nơi hắn.’
‘Về sau ta sẽ tin tưởng hắn từng câu từng chữ.’
Ta cúi đầu, cười đến không thể nhiều hơn được nữa, trên đời này, có nhiều lần ‘về sau’ đến thế sao?
‘Vậy ngươi thử lại đây mà đưa hắn đi coi.’ Khinh Hàn âm thanh phát ra, trên mặt lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, nhưng cuối cùng làm cho người ta không thể nhúc nhích được.
Tầng tầng mạn trướng như phiêu khởi trước mắt ta, giống như chim cứ bay bay trước mắt ta, ta mở mắt thật to, thấy Đế Hạo nhảy vào trong không trung, rồi là kiếm của Khinh Hàn, cứ thế trực diện mà tiến đến.
Thân người Khinh Hàn nghiêng qua, kéo ta qua một bên, bàn tay đột nhiên chụp lên bả vai dưới thanh kiếm, ta chỉ nghe thấy một trận ầm vang, tất cả sa mạn giống như bị xé rách bay ra tứ phía, giường trong chốc lát sụp đổ, ta hoảng loạng bị té xuống theo, Đế Hạo nhìn thấy đưa tay muốn bắt lấy ra, nhưng lại bị Khinh Hàn nắm lấy vạt áo của ta.
Mắt Đế Hạo đỏ như ngọn đuốc, gắt gao nhìn thẳng vào Khinh Hàn, bỗng nhiên nói: ‘trận chiến giữa ta và ngươi không thể nào tránh được.’
‘Đó là điều hiển nhiên, bất quá hạn mười năm còn những hai năm nữa, nhưng các hạ sao lại gấp gáp như thế?’ Khinh Hàn thảnh thơi mà nói.
Áo của ta rớt xuống, lộ ra dấu vết của hoan ái, làm ta không biết nói gì hết.
Đế Hạo không chút để ý đến dấu vết trên người ta, nháy mắt hắn khẽ run lên, nhưng ta biết được, trong lòng hắn giống như bầu trời xanh kia đã sụp đổ.
‘Đi theo ta được không.’ Hắn đứng trước ta, trước mặt ta, nhưng không phải là khí thế cường đại nữa, cũng không phải là muốn kích thích, chỉ là rất đỗi bình thường.
Nhưng như thế lại cường đại hơn bao giờ hết, trong mắt ta phút chốc như nước bi ai thoát khỏi mặt biển rộng bao la.
Ta tự hỏi có đường sống nào cho mình không, Khinh Hàn tay đang nắm cổ họng ta, ta có chút mờ mịt nhìn về phía hắn, hắn nhìn ta mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, sau đó nhìn Đế Hạo mà nói: ‘ta biết ngươi nhất định sẽ đưa hắn đi, nếu như vậy, chúng ta cùng đặt cược một ván đi.’
‘Đặt cược cái gì?’
Khinh Hàn ở bên tai ta nhẹ nhàng nói: ‘còn nhớ lần đó ngươi bắt bướm không? Ngươi cảm thấy ta dùng sức, thì con bướm kia có chết không?
Ta nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn giết ta sao?
‘Đế Hạo chúng ta chùng nhau đánh cược bằng kiếm, coi là ta mau hay là ngươi nhanh tay hơn, sẽ không ngăn cản nhau, một kiếm cứ thế mà đâm thẳng tới, coi là ta chết trước hay Tàm Đậu chết trước.’
Ta mở to hai mắt, lần đầu tiên Khinh Hàn nói chuyện lại