Cưỡi trên lưng ngựa, ta như bay mà phóng tới Chú Kiếm Điên, phong cảnh ven đường mơ hồ lùi dần lại phía sau, giống như đang đón những trận gió đến lướt qua mặt không để lại dấu vết gì, vén những sợi tóc của ta, làm lòng ta đang loạn cũng diụ bớt.
Đế Hạo……ngươi nhất định phải còn sống!
Phía chân trời, những luồn sáng, từng tia dưới ánh mặt trời, ta hướng tới Chú Kiếm Điên.
Lúc này, ta có một ảo ảnh trong đầu, nhớ đến Chú Kiếm Điên tịch mịch, những bờ đá không thứ tự nằm rãi rác có cắm những thanh kiếm, gió vẫn lạnh lẽo thổi như nơi đáy cóc, từng luồn gió hướng về phía không trung mà bay đến, trong phút chốc có chút điểm khiến lòng ta nhẹ lại.
Đến hừng sáng ta đã đến Chú Kiếm Điên, ta ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không thốt nổi một lời.
Những thanh kiếm được cắm trên những bờ đá đã không còn, cây cỏ ở khắp nơi, màu xanh biết có nhuốm đỏ đang mơ hồ lay động trong gió.
‘Nơi này là……Chú Kiếm Điên……’ ta tự hỏi chính mình, ta chẳng còn thấy được một Chú Kiếm Điên của ngày xưa, không còn một chút tương xứng.
Nhưng nảo của ta nói cho ta biết là: Tàm Đậu hãy bước tới đi, đây chính là nơi mà ngươi tìm kiếm.
Lúc ta đi đến gần bờ đá, ta phát hiện tim của ta đang đập mãnh liệt, một trân chua xót cùng đau tiếc cứ dần nổi dậy trong lòng ta, chân tay cứ thế mà tiến thẳng vào bên trong, ánh mắt ta cứ thế mà trượt xuống.
Cây trên vách núi kia chính là cái cây ngày xưa ta cùng Đế Hạo bị nhốt trong hang động, ta đã hái xuống hạt ‘hồng đậu’
Ngốc nghếch, tên ngốc nghếch, ngươi phải biết rằng cây hồng đậu nơi đây chẳng phải là cây ‘hồng đậu’ khi đó chứ.
Rõ ràng không phải là cây đậu đỏ kia, nhưng ta lại cảm nhận được khắp những vách núi bờ đá nơi đây phản phất nổi bi ai. Gió mát phấp phới trong không gian, mùi hương thoang thoảng tràn ngập khoang mũi, trong phút chốc bao phủ cả người ta.
Tàm Đậu của ba năm trước, có lẽ sẽ không có năng lực một mình tự đi lên Chú Kiếm Điên, nhưng Tàm Đậu của hiện tại tuyệt đối là có thể.
Ta cột hành lý vào xác người, hướng mũi chân về phía trước nhảy lên, muĩ chân đặt lên những cành lá của cây ‘hồng đậu’, cứ thế là nhảy bước lên. Đợi khi bước tới đỉnh, ta nhìn xuống phía dưới, đây chẳng còn là lúc phải sợ hãi nữa, chính là thản nhiên mà thôi.
Xuyên qua rừng trúc, chúng vẫn xanh tươi um tùm như trước, tiến vào phía trong tâm là tản đá ở chính giữa, ta bỗng nhiên có cảm giác như đang trải qua nổi đau thương đã ngàn năm, đây chính là nơi, ta đã gặp hắn……bạch y phấp phới, mặt mày bình thản. Hòn bi thương thạch xanh tuyệt một màu được khắc hai chữ ‘Kiếm trủng’ uốn lượn trên mặt, dù là tên ‘kiếm trủng’ nhưng dấu vết dường như đã không còn, chỉ đang ngẩng đầu lên bầu trời cao trọc giữa không gian của rừng trúc.
Ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nơi này giống như cảnh còn người mất, sau lưng là một mảnh hoang vu. Ta chạy vội về phía trước, chạy qua thạch cung của Đế Hạo, trừ bỏ tiếng di chuyển của ta, không gian yên tĩnh là cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Ngươi đã thật sự xảy ra chuyện sao? Đế Hạo……Đế Hạo……
Ta lao ra khỏi thạch cung, hướng đến phía sau núi, cuối cùng cũng thấy đượcbên dòng suối, chính là một thân ảnh bạch y đang ngồi bên bàn trà, an tĩnh đến mức làm cho ta không cử động nổi.
‘Đế Hạo —– Đế Hạo —–‘ ta chạy phóng về phía trước, ta phải sờ thấy ngươi……ta phải chạm được vào ngươi……rồi ta mới dám xác định với mình rằng ngươi vẫn con sống.
Thân người Đế Hạo hơi run rẩy, vẫn duy trì tư thái như thế, giống như là cao ngạo, nhưng lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một chưởng.
Ta đứng bên người của hắn, ngây ngốc nhìn gương mặt hoàn mỹ, miệng đang hô hấp
Hắn không nhanh không chậm mà châm cho ta một ly trà hỏi: ‘sao lại đến đây?’
‘Ta đến xem ngươi………thật sự……còn sống………sợ người của Bích U cung đến ám toán ngươi.’ Âm thanh run rẩy phát ra.
‘Ta hiện tại rất tốt. Ta sẽ để ý người của Bích U cung. Uống hết trà thì hãy trở về đi.’ Hắn thản nhiên nói.
Ta ngơ ngẩn, rồi đột nhiên như ý thức được gì đó, vươn tay nâng gương mặt hắn lên, nhưng hắn lại nghiêng người né tránh.
‘Vì sao không để ta nhìn?’ cổ họng ta có chụt nghẹn ngào.
‘Ngươi đã nhìn thấy mặt của ta rất nhiều lần rồi.’ hắn lẳng lặng nói.
‘Nhưng ta chưa từng nói là không muốn nhìn nữa.’ ta đưa tay đặt lên bờ vai hắn ‘ cho ta nhìn mặt của ngươi.’
Hắn không chút dao động mà cự tuyệt yêu cầu của ta.
Ta cúi đầu, thanh âm có chút bất lực: ‘cho ta xem gương mặt của ngươi đi……’
Miệng của hắn phát ra luồn âm thanh nho nhỏ, thản nhiên không chút gợn sóng mà nói: ‘ trở về đi.’ Ngữ điệu thật nhẹ giống như đang trấn an một đứa trẻ nóng tính.
Ta cúi đầu, đặt lên vai của hắn, lẩm nhẩm thơ: ‘ Hồng đậu sinh nam quốc……xuân lai phát kỷ chi……’ bờ vai của hắn rung động theo từng lời thơ ta đọc, ta hướng đến khuôn mặt hắn.
‘Nguyện quân đa thải biệt……’ ta đứng trước mặt hắn, nâng gương mặt của hắn lên nhìn thẳng vào: ‘ thử vật……thử vật ……tối tương tư……’
Ta nhìn thấy ánh mắt vô thần trống rỗng của hắn, nước mắt ta rơi xuống, từ mi mắt rớt thẳng xuống vết thương ngay cằm, cứ như đang mơ hồ nhìn người trước mắt.
Hắn lướt ngón trỏ trên khuôn mặt ta, lau đi nước mắt, nhẹ giọng nói: ‘ Ta đã nói ngươi không nên nhìn mà.’
Ta rốt cuộc ngã vào lòng hắn, hắn ôm ta, không có dùng sức, nhẹ nhàng vỗ lưng ta nói: ‘ trở về đi thôi, ta vẫn khỏe, ta vẫn còn sống. Ngươi không nên lo lắng gì cà, ta sẽ không