Đại huyệt toàn thân của ta được Khinh Hàn cực nhanh mà điểm trụ, trong mắt mông lung mơ hồ thấy được bờ môi đang gọi tên ta, đem chân khí truyền vào ta như muốn bảo trụ hơi tàn trong ra. Tai ta đã muốn ù đi, hô hấp ngày càng nặng nề, thống khổ cũng chẳng còn cảm thấy, ta không còn biết gì nữa.
Đế Hạo, vì sao mày của ngươi lại chau sát đến thế? Làm cho vết thương vốn bi che lấp bởi hồng trần làm rách một mảng thật sâu trên chiếc mặt nạ ngươi đang đeo, vì sao ánh mắt vốn ảm đạm kia lại trong đến thế, tựa như nước của hồ đã phá tan cả đê điều mà để nước tràn theo bờ rãnh tiến vào ồ ạt, là vì đau đớn sao? Thực xin lỗi, ta ngoại trừ làm cho ngươi đau đớn thì cũng chỉ là đem đến cho ngươi đau đớn mà thôi.
Vì cái gì phải lộ ra biểu tình đau đến khắc cốt như thế hả Khinh Hàn? Ta muốn khuôn mặt của ngươi cứ tao nhã mà xinh đẹp ôn như như thế kia thôi. Có lẽ ngươi không biết, mỗi khi ngươi xoay người bỏ đi, trong mắt ta cảm thấy đầy khó chịu, bóng dáng kiêu ngạo, vì sao ánh mắt lại làm cho người ta phải đau lòng đến thế? Ta rốt cuộc hoài nghi là đang đau cho chính ngươi hay đang đau vì ta……
Bỗng nhiên trong phút chốc ta cảm giác mình tràn ngập năng lượng, cảm giác khó chịu kia cũng không làm cho ta e ngại, giống như qua một trận thở dài mà thôi, ta dùng tay nắm lấy tay họ, đó là việc duy nhất mà ta có thể làm được, cảm nhận hơi ấm từ bọn họ, ta đột nhiên hiểu được vì sao ông trời không lựa cho ai khác mà chính là lựa chọn ta, không sớm không muộn đi vào thế giới này, có lẽ chính là thấy được bọn họ nên đã phái ta đến.
‘Thật tốt……thật tốt quá a……hai ngươi đều ở bên ta…… giống như đang rất an tâm. Nếu như nói lại một lần nữa dù trăm sông ngàn núi, ta cũng hy vọng tương ngộ cùng với bọn ngươi……
Khinh Hàn liều mạng mà lắc đầu liên tục: ‘ nhìn ta đây này! nhìn ta đây này! không muốn thấy ngươi nhắm mắt lại! Tiếng thét sao lại bi ai đến thế này đây.
Đế Hạo vỗ vỗ hai má của ta, muốn ta thanh tỉnh, nhưng hai mí mắt của ta càng ngày càng nặng, trong nháy mắt ta cảm thấy được tuyệt vọng trong nháy mắt của hắn khó có thể chấp nhận được điều này.
Tựa hồ như lão tử nhân đã đến rồi, không sai không sai, đứng là lúc ta sắp chết thì ông trời còn liếc mắt đến ta một cái………
Ba tháng sau trong Bích U cung.
‘Khinh Hàn—-Khinh Hàn—–ta muốn ăn dưa hấu! Gọi người mang đến cho ta!’
‘Ha ha, ăn này! Mỗi ngày chỉ biết ăn thôi! Ăn thành một con heo a!’
‘Khụ khụ—–khụ khụ—-‘
‘Không sao chứ? Phải nói với ngươi bao nhiêu lần là khi ăn phải ăn từ từ sao, vết thương còn chưa hoàn toàn bình phục, ăn dưa hấu không có chất dinh dưỡng chi bằng nên uống thập toàn đại bộ của nữ thần nông bốc cho—–‘
‘Không muốn uống mà——thập toàn đại bổ kia ta không uống, càng uống càng khó chịu a, hay là ngươi đem cho ta canh hầm xương heo đi nha……’
Nửa khắc sau
‘Đế Hạo—-Đế Hạo—- hôm nay trời nắng tốt quá, ta phải đi ra ngoài hít thở không khí phơi nắng một chút a ………’
‘……’
‘Ánh mặt trời quá gay gắt, chiều ta cho đi, đem ngươi ra xích đu ngồi chơi ……’
‘……’
‘Chỗ này không tồi, ngươi về phòng đem nửa trái dưa hấu lại đây cho ta đi!’
‘Vẫn là nên uống thuốc bổ thì hơn’
‘Nếu ngươi không muốn ta chết, ta năn nỉ ngươi đem dưa hấu cho ta ăn đi mà……’
Hắc hắc, mọi người không cần hoài nghi, hết ăn lại nằm chính là Tàm Đậu thiếu hiệp ta đây!’
Ngay lúc ta sắp nuốt thở một hơi cuối cùng thì lão nhân chết tiệt đến tìm ta, đem tìm theo chiếc bình đựng thuốc nữ thần nông cho ta uống bảo vệ cái mạng nhỏ của ta, đây chính là lần duy nhất mà ta cảm thấy cảm kích hắn từ khi đi vào thế giới này.
Khinh Hàn cùng Đế Hạo sau khi cho ta nuốt xong viên thuốc kia liền dùng nội lưc truyền vào giúp ta duy trì khí huyết, vì thế ta cũng duy trì được mạng nhỏ mà đợi tử lão nhân đem ta đến nơi của nữ thần nông trị thương.
Hiện tại thì ta đang ở tại núi Lạc sơn cũng chính là nơi trú của Bích U cung mà dưỡng thương, ba tháng liền Đế Hạo cùng Khinh Hàn chăm sóc cho ta, thật sự giống như là đang biến đổi hay sao ế, giống như sợ ta biến mất, hễ thấy ta sai vả người này mà không sai người kia là mặt nhặng xị lên ngay.
Trong ba tháng này người ta lo lắng nhất chính là Dạ Lưu Hiểu, nghe nói sau khi chưởng trúng, hắn chết đứng một chỗ, nằm mơ cũng không nghĩ đến trăm phương nghìn kế muốn làm cho Đế Hạo cùng Khinh Hàn bị nghịch huyết mà chết lại thiếu chút nữa giết chết người đệ đệ duy nhất của mình, thẹn với phụ thân cùng mẫu thân đã ôm nỗi hận mà chết, trong nháy mắt làm cho hắn bị đảo loạn kinh mạch, nếu không phải là tử lão đầu giúp hắn ổn định kinh mạch thì hiện tại đã bị tàn phế rồi.
Mà tử lão đầu đó chính là Vực Đinh, hắn nói cho Dạ Lưu Hiểu biết rằng kì thật Tụ Trất đã phản bội lại mẫu thân của hắn, đã yêu một người khác, cho nên tâm nguyện chính dàn xếp tốt cho mẫu thân hắn, cùng ngươi kia muốn thoái ẩn giang hồ, cho nên mới đem bí tịch giao cho Trúc Phồn cùng Phi Yên, hy vọng bọn họ có thẻ giúp võ học của Bich U cung đạt đến cảnh giới cao nhất. Chuyện này là cho Lâm Chi Động đố kị cho nên mới gây nên những chuyện phía sau.
Mọi việc đã được biết rõ ràng, Dạ Lưu Hiểu hỏi rằng người ma Tụ Trất yêu là ai, tử lão đầu không có trả lời, chỉ nói: ‘ chuyện cũ đã qua đi, dù biết thì cũng có thể thay đổi được gì đâu?’
Hiện tai Dạ Lưu Hiểu đi đến ở Thiếu Lâm Tự, cùng Độ Trần đại sư thanh tu, trong lòng hắn có vạn thứ nghìn điều cần một chút thanh tịnh.
Buổi tối, ta dùng tay bịt cái mũi, đem chén thuốc đen xì uống hết, Đế Hạo vén áo của ta, tay chạm vào nơi Dạ Lưu Hiểu đã thương hỏi ta: ‘có đau không?’
Ta bật cười, mắt cùng mũi nhăn lại: ‘ôi ngươi đừng ấn vào, ấn vào làm ta muốn ăn không nổi a!’
‘Vẫn còn đau lắm sao?’ Khinh Hàn cũng ngồi một bên ta, lông mi kiều diễm cũng nhăn lại một chỗ, đặt tay lên chổ tay ta mà bắt mạch, ta vội vàng rút ra.
‘Đừng nháo, ta muốn đi ngủ, người bị thương cần phải nghỉ ngơi nhiều!’ sau đó ta đem cả người vùi trong chăn.
Khinh Hàn muốn xốc chăn lên buồn cười mà nói: ‘Tiểu Đậu Tử ngoan, mau chui ra, ở trong chăn nghẹt thở chết.’
‘Sao lâu như vậy còn không bình phục, có phải là ta sắc thuốc không đúng cách chăng.’ Giọng của Đế Hạo trong trẻo lạnh lùng có hơi lo lắng ‘ngày mai mởi nữ thần nông đến xem coi sao.’
‘Ta cũng không biết, thuốc là không có vấn đề……có phải là do Tiểu Đậu Tử ăn quá nhiều dưa hấu không có chút dinh dưỡng cho nên vết thương mới lâu bình phục ……’
Ta nghe tiếng bàn luận của họ ngày càng đi xa, ta nằm trong chăn mà thở dài một hơi.
Hiện tại ta bị thương thiếu chút nữa mất mạng, mới có thể để hai ngươi chung sống trong hòa bình mà chăm sóc cho ta, ta biết hiện tại lòng ta đang rất tham lam, nhưng ta là sợ khoảnh khắc này không biết kéo dài được bao lâu, cho nên ta phải tận hưởng giay phút này, tuy rằng không biết khi nào thì các ngươi muốn rời khỏi ta……ta chậm chạp chui từ trong chăn ra, hít một hơi thật sâu, bên tai lại truyền đến một trận âm thanh.
‘Ngươi rốt cuộc thế nào hả