Nghe Kim Bất Hoán nói, Từ Nhược Ngu quay lại dòm về phía đó, quả nhiên thấy độ mười mấy con tuấn mã chạy rầm rập lại. Nhưng khác với đám Uy
Võ tiêu cục, những người ngồi trên đoàn ngựa này ăn mặc lôn xộn không giống nhau, có người mặc áo gấm, có người vận kình trang, nhưng dáng điệu thảy đều uy phong lẫm liệt...
Còn cách xa đã nghe tiếng kêu lên :
- Ai ở đàng trước đó? Có phải "Kiến nghĩa dõng vi" Kim đại hiệp không?
Tiếng kêu chưa dứt thì con ngựa đã đến gần.
Từ Nhược Ngu khẽ gật đầu :
- Con mắt của người này tinh lắm!
Chàng liếc thấy kẻ dẫn đầu là một lão già lùn thấp râu tóc hoa râm, mặc chiếc áo ngắn cũn cỡn trên đầu gối như một gã nông phu, chỉ có đôi mắt sáng quắc như có thần.
Thấy lão già, Kim Bất Hoán cười ha hả :
- Thất viên ngoại, còn tỏ mắt dữ hé! Hèn gì nói tới Phương Thiên Lý đại nhân người ta cứ phải kèm theo danh hiệu "Thần Nhãn Ưng"!
Phương Thiên Lý xuống ngựa vuốt râu cười lớn :
- Thôi mà, Thần Nhãn Thần Nhĩ làm chi không biết! Lâu lâu gặp lại là kiếm chuyện chế giễu rồi! Sao không nói luôn đi? "Phốc Thiên Điêu" Lý Đỉnh và "Xuyên Vân Nhạn" Dịch Như Phong nữa đó!
Kim huynh mạnh giỏi hé!
Hai lão già quắc thước, một thì tóc bạc phau phau, một thì râu dài dậm duột xuống ngựa và cất tiếng chào một lượt.
Kim Bất Hoán vỗ tay :
- Nghe đồn sau trận Hoành Sơn, "Phong Lâm Tam Điểu" cùng đóng cửa hưởng phước, thế sao nay tam vị lại cùng dong ruổi giữa mưa tuyết như thế này?
Phương Thiên Lý vụt thở ra :
- Ba anh em tôi trời sinh ra mang số khổ, y như là ở không một ngày không có cơm ăn...
Lão thở một cái khì rồi nói tiếp :
- Rèn được một mớ đệ tử, định bụng thôi thì cứ như thế kiếm cơm qua ngày tháng. Không dè mới hôm qua đâyy vì có việc đi vắng, ở nhà có một con a đầu điên nào không biết, xông vô phá hết đồ nghê, lại còn xưng là Chu Thất, Chu bát cô nương gì đó. Báo hại đám nhỏ khóc gần hết nước mắt.... Vì lẽ đó mà ba anh em chúng tôi quyết tìm con quỉ con đó hỏi cho ra chuyện.
Từ Nhược Ngu và Kim Bất Hoán liếc nhau suýt bật cười...
Thì ra cái cô bé đó quả thật là quỉ quái, ăn rồi chuyên môn đi phá thiên hạ, mới hai ngày mà đã gây chuyện lung tung...
Kỳ này không đợi cho Kim Bất Hoán ra nghề, Từ Nhược Ngu vội nói lớn :
- Bọn con nhỏ đó đi về hướng Tây Bắc kia, các vị cứ theo mau là kịp!
Phương Thiên Lý ngó Kim Bất Hoán :- Vị này là...
Kim Bất Hoán nói giọng hơi tức :
- Vị này là thần đổ cơm của thiên hạ tên Từ Nhược Ngu đấy, các vị không biết à?
Aø, thì ra "Ngọc diện giao cầm thần kiếm thủ" Từ đại hiệp, Kim huynh nói đùa quá vậy! Xin cám ơn Từ đại hiệp nhé!
Cả ba người "Phong Lâm Tam Điểu⬙ phóng mình lên ngựa, vòng tay chào một lần nữa rồi cho ngựa chạy về hướng Tây Bắc.
Chờ cho họ đi rồi, Từ Nhược Ngu cười nói với Kim Bất Hoán :
- Thật ra thì đệ không cố ý phá chuyện làm ăn của huynh đâu, chỉ vì thấy họ đã không có áo choàng mà xem chừng cũng chẳng có được đồng nào nên chỉ phức để họ đi cho rồi, thế thôi!
Kim Bất Hoán híp híp con mắt chột :
- Nói chơi vậy thôi chứ Từ huynh có phá đệ cũng không buồn gì.... Thôi ta đi hà!
Từ Nhược Ngu thấy Kim Bất Hoán theo ngã Tây Bắc, gạn hỏi :
- Ủa, bây giờ sao mình lại theo họ?
Kim Bất Hoán cười hì hì :
- Có Triển Anh Tông mở đường, lại thêm ba lão già tiếp hậu, mình thư thả theo xem cho vui chứ sợ gì nữa!
Chợt nghe từ bụi cây kế bên có giọng cười trong vút :
- Xem chơi mà nếu thuận tiện thì "hôi" thêm một ít chứ!
Liền theo đó, "Nữ Gia Cát" Hoa Tứ Cô và "Hùng Sư" Kiều Ngũ bước ra khỏi ven cây, tới sát một bên.
Kim Bất Hoán hơi đổi sắc, nhưng lại cười ha hả :
- Không dè Sư tử biến thành mèo đi lẹ quá, làm đệ hết hồn!
Biết Kim Bất Hoán xỏ mình, Kiều Ngũ giận lắm nhưng cố làm thinh không nói...
Kim Bất Hoán đắc ý hỏi tới :- Nhị vị đến đây có chỉ bảo gì chăng?
Hoa Tứ Cô cười chúm chím :
- Chúng tôi cố theo mục đích là để nhắc nhở Từ thiếu hiệp hãy dè chừng, kẻo bị những kẻ "Kiến lợi nhãn khai" lợi dụng thế thôi!
Bị trả lại một miếng quá đau, Kim Bất Hoán lờ đi :
- Ồ, quí hoá quá, Hoa cô nương thật là kẻ có lòng.
Và quay qua nói tiếp với Từ Nhược Ngu :
- Từ huynh nên cám ơn Hoa cô nương, dầu gì đó cũng là thái độ chăm scó của một người chị cả!
Câu nói ẩn hàmý liệt Từ Nhược Ngu là đứa con nít, nên Hoa Tứ Cô phải theo trông chừng, họ Từ nghe thế đỏ mặt tía tai :
- Từ mỗ là kẻ ngang dọc giang hồ, tự mình có thể quyết định cho mình, không cần phải nhờ đến nhị vị!
Biết họ Từ bị bẫy của Kim Bất Hoán xuyên tạc ý tốt của mình, Hoa Tứ Cô thở dài nín lặng.
Kim Bất Hoán được nước vỗ tay :
- À à, thế thì hai vị khá khó nhọc nhỉ!
Kiều Ngũ nổi xung nắm chặt hai bàn tay, nhưng Hoa Tứ Cô đã kéo tay áo lại ...
Kim Bất Hoán càng làm già :
- Ừ, hai vị bao giờ cũng có vẻ thân thiết dữ hé, lúc nào có tiệc vui cho kẻ này uống ké vài ly nhé!
Hắn chấm câu bằng giọng cười móc họng và kéo Từ Nhược Ngu đi thẳng.
Kiều Ngũ giận run dợm phóng theo, nhưng Hoa Tứ Cô cứ nắm chặt lấy áo...
Và nghe Từ Nhược Ngu nói vọng lại :
- Coi bộ họ xứng đôi vừa lứa dữ!...
Kiều Ngũ sợ Hoa Tứ Cô mắc cỡ vội nói lấp :
- Cái bọn ăn nói xàm xỡ xin Tứ muội đừng để ý! Hoa Tứ Cô mỉm cười : - Ai mà đi nghe họ làm chi!
Kiều Ngũ thở ra : Đường đường là một danh hiệp chốn giang hồ mà thái độ thật là ... thật là con
nít!
Nhiều ngọn gió phất qua, tuyết rơi từng cụm, xa xa vó ngựa rộn ràng...
Hoa Tứ Cô cau mặt thì thầm :
- Lại là người đi tìm Chu cô nương nữa chắc*
Chu Thất Thất thúc ngựa chạy như giông gió. Hoả Hài Nhi và gã thiếu niên năm chặt tay nhau...
Một ngựa ba người, cứ thế lướt ra ngoài một dặm...
Bảy con tuấn mã chở đoàn hộ vệ cũng bám riết theo sau...
Thấy đã xa Nhân Nghĩa trang, Chu Thất Thất dừng ngựa quay lại mỉm cười :
- Thấy không, ta nói chỉ cần ló ra một ngón thôi là họ hết vía liền!
Ngồi sau cùng yên ngựa, gã thiếu niên lắc đầu chắc lưỡi :
- Chu nương, cô hại tôi quá!
Chu Thất Thất cười khúc khích :
- Bữa nay anh cứu bà ấy, nhất định bà ấy sẽ chẳng quên anh!
Và nàng thúc thúc Hoả Hài Nhi :
- Phải hôn? Ai quên được Trầm Lãng nhỉ?
Hoả Hài Nhi cười nho nhỏ :
- Quên sao nổi! Quên sao nổi!
Chu Thất Thất háy mắt :
- Tui cũng quên hổng nổi!
Gã thiếu niên chính là Trầm Lãng, cứ thở dài sườn sượt :
- Tôi vái trời cho nhị vị quên tôi, quên hỏng nổi là tôi chết mất!
Và chàng trở giọng gắt nhỏ :
- Tôi không hiểu tại sao không phải Hoa Nhị Tiên mà cứ làm như Hoa Nhị Tiên để cho người ta làm khó làm dễ chứ?
Ai nói không phải là Hoa Nhị Tiên? - Chu Thất Thất nhướng mắt.
Trầm lãng cười gượng :
- Hà, gạt ai chứ đừng gạt tôi. Tôi hỏi nếu quả thật là "Chưởng trung thiên ma" thì Từ Nhược Ngu sống được à? Nếu phải Hoa Nhị Tiên còn phải nhờ tôi à? Hừ, báo hại lão hoà thượng ấy oán tôi khắc cốt!
Hoả Hài Nhi cười ha hả :
- Trước mặt tôi cứ quảng cáo Trầm công tử thế này, Trầm công tử thế nọ, bây giờ gặp mặt thì quả thật ... phục lăn. Há, cái lão "thiên hạ đệ nhất trí" gì đó, chỉ đáng xách dép cho Trầm công tử thôi!
Vừa nói vừa quay lại xá Trầm Lãng một xá :
- Tiểu đệ là Chu Bát, gia phụ thường gọi là "Đười Ươi", tỷ tỷ thì gọi là "thằng giận lẫy", thiên hạ thì gọi là Hoả Hài Nhi, Trầm đại ca muốn gọi là gì cũng được, gọi là gì thì Hoả Hài Nhi này cũng phục sát đất rồi.
Tuy đoán được cái lối rắn mắt của Chu Thất Thất, nhưng Trầm Lãng không ngờ lại có chuyện động trời như thế, chàng nhìn bộ mặt bầu bĩnh non choẹt của cậu bé và lắc đầu:
- Thật là quá quắt!
Chu Thất Thất cười ngặt nghẽo :
- Cái cậu em "giận lẫy" của tôi, cho đến ngũ ca của tôi cũng phải bị nhức đầu nhức óc với nó, thế mà bây giờ nó đâm ra phục Trầm công tử ngang xương.
Trầm Lãng cứ lắc đầu :
- "Giận lẫy" gì, "quỉ" chớ "giận lẫy" gì! Hoa Nhị Tiên bây giờ không biết ở đâu, khi không rồi lông giả thành chân, cứ tìm cách cho người ta tưởng thật là Hoa Nhị Tiên rồi mới chịu đi!.... à mà này, cái chiêu "Thiên Ma Phi Long thức" làm sao mà sử hay quá vậy? Cho đến Tề lão tiền bối cũng phải lầm!
Hoả Hài Nhi cười hi hi :
- Trong "Thiên Ma thức" tôi chỉ thuộc có chiêu đó thôi, còn cái lối đánh loạn đả xà ngầu đó đúng là độc môn của tôi đó!
Trầm Lãng cười :
- Cũng tại cái độc môn dị hợm đó mà Tề Trí mới mắc bẫy. Nhưng tôi hỏi nè, cái kế "thay đào đổi mận" đó như thế nào? Hoa Nhị Tiên đi đâu và tại sao các người cố kéo tôi vô vòng làm chi vậy?
Hoả Hài Nhi chỉ Chu Thất Thất :
- Hỏi chị ấy thì biết :
- Chu Thất Thất gật đầu :
- Phải rồi, đó quả thật là kế "thay đào tráo mận", vì Hoa Nhị Tiên bận làm một công việc mà không muốn cho ai biết.... Tuy nhiên công tử cứ yên tâm, Hoa Nhị Tiên quyết không làm việc quấy đâu, bà chỉ muốn chọc tức Liên Thiên Vân để cho bõ cái tức năm xưa thôi.
Trầm Lãng cau mày :
- Liên Thiên Vân là người khẳng khái, trượng nghĩa. Nếu kể về hiệp nghĩa thì ông ta chính là số một trong tam lão Nhân Nghĩa trang, tại sao lại có oán cừu với Hoa Nhị Tiên, bà ấy lầm rồi đó!
Chu Thất Thất bĩu môi :
- Công tử lầm thì có !
Trầm Lãng nghiêm giọng :
- Cái gì cô nương cũng che chở cho Hoa Nhị Tiên, bảo rằng mười mấy năm nay chẳng làm việc dữ, thế mà bảy năm trước đây bà ta lại giết luôn một lúc một trăm mấy mươi người!
Chu Thất Thất lắc đầu :
- Hai chuyện đó chỉ là bịa! Sự thật thì mười một năm rồi Hoa Nhị Tiên không hề rời khỏi Chu gia bảo nửa bước. Chu Bát đệ đã đúng 11 tuổi rồi, không tin công tử hỏi nó thì biết!
Không lúc nào tôi chịu rời bà ta, thì làm sao bà ta đi đâu được chứ!
Trầm Lãng gặn lại :- Nếu quả thật suốt 11 năm bà ta không hề rời khỏi Chu gia bảo, thì chuyện tàn sát một trăm mấy mươi người hồi bảy năm trước đây là do ai?
Như bịvấn đề làm xúc động, Chu Thất Thất thở dài :
- Cái gút của vấn đề là ở chỗ đó. Số một trăm mấy mươi người đó chẳng những quả đúng là có thù oán với Hoa Nhị Tiên, mà vết thương làm cho họ chết đó cũng chính là ngón chưởng độc môn của Hoa Nhị Tiên nữa. Lại thêm toàn gia của Thương Châu Kim Chấn Vũ lớn nhỏ 17 người chết sạch trong một đêm. Liên Thiên Vân và Lãnh Tam đến tận nơi xem xét, kết luận hung thủ cũng chính là Hoa Nhị Tiên. Lời nói của họ, toàn thể võ lâm đều tín nhiệm, ai ai cũng đề quyết là như thế. Nhưng thật là oan khuất, vì tối hôm đó, chính Hoa Nhị Tiên và chị em tôi đùa giỡn tại Chu Gia Bảo. Làm sao bà ấy có thể đến Thương Châu để giết người được chứ?
Trầm Lãng gật đầu :
- Vậy thì hai người phải làm chứng để minh oan cho bà ta chứ?
Chu Thất Thất lắc đầu :
- Tiếng nói của chị em tôi làm sao bằng tiếng nói của Liên Thiên Vân, làm sao có được tư thế như Nhân Nghĩa trang để mà nói với thiên hạ?
Trầm Lãng gật gật đầu và Chu Thất Thất nói tiếp :
- Khổ một nỗi là Liên Thiên Vân cũng đâu thấy tận mắt việc Hoa Nhị Tiên giết người, chỉ căn cứ vết tích rồi qui tội. Thật là một việc hết sức hồ đồ. Cho nên chẳng những Hoa Nhị Tiên giận ông ta mà chính tôi cũng tức tối... Có lúc tôi muốn cho ông ta một bài học, nhưng thật cũng khó...
Nàng khẽ mỉm cười và tiếp luôn :
- Chuyến này tôi mới nghĩ ra một kế, tôi bảo Hoa Nhị Tiên dụ ông ta ra ngoài, áp dụng "Thiên Ma Di tung thuật" làm cho ông ta điên đầu điên óc, rồi ra mặt cho ông ta một bài học. Nhất định thế nào Liên Thiên Vân cũng đem chuyện này nói lại với Lý Trường Thanh và Tề Trí, nhưng nhất định họ sẽ không tin được, vì hai ông mới bị Bát đệ lừa nơi đại sảnh mới đây! Đó, cái đó mới hay, vì Liên Thiên Vân từ trước tới nay được mệnh danh là "Nhất tự thiên kim", một tiếng nói của ông ta không ai là không tin, thế mà bây giờ anh em một nhà lại còn không tin nhau được thì có tức bể cái bao tử ông ta ra không chứ!
Tuy đang lo, nhưng hình dung chuyện tức tối của ông già nóng tính Liên Thiên Vân, Trầm Lãng cũng phải bật cười...
Hai người cho ngựa đi chậm để nói chuyện, chợt nghe trên ngọn cây bên đường có tiếng cười hăng hắc :
- Chẳng những bao tử của lão sắp bể, mà ngực của lão cũng sắp bể luôn.
Giọng nói không lớn lắm, nhưng rất rõ ràng, âm thanh nhọn hoắc như mũi tên....
Trầm Lãng ngước lên thấy tản cây bên vệ đường có một cục tuyết thật lớn, giống như bông tuyết phủ ổ chuột mà người ta thường thấy, chính giọng nói vừa phát ra trong ấy...
Và trong cục tuyết vụt rung lên đổ xuống, một người mặc quần áo đỏ từ trong nhảy ra, mặt đeo chiếc mặt nạ y như Hoả Hài Nhi lúc nãy.
Trầm Lãng lắc đầu :
- Chắc đây là cách "Ngũ Sắc Hộ Thân", một phép trong "Thiên Ma Di Tung thuật" chứ gì?
Hoa Nhị Tiên cười hăng hắc :
- Ối, cái thứ trùng dế cũng học được ấy mà Trầm công tử quá khen, đừng làm thế mà lão bà đâm ra ngạo mạn bây giờ!
Đây đúng là một thuật học nghiên cứu được từ loài côn trùng trong tuyết phủ, và câu nói của Hoa Nhị Tiên quả là câu nói thật tình.
Chu Thất Thất hỏi :
- Sao? Làm xong công việc rồi à?
Rồi, chuyến này thì lão Liên Thiên Vân quả là bể bụng...
Hoa Nhị Tiên vừa nói đến đó, chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa dồn dập...
Chu Thất Thất cau mày :- Bọn nào theo đó nhỉ?
Trầm Lãng cũng lấy làm lạ :
- Mà họ theo để làm gì?
Hoa Nhị Tiên chỉ Chu Thất Thất :
- Đây nè, cô này ghẹo người ta nè. Khi không rồi nhổ mất tiêu kỳ của Uy Võ tiêu
cục...
Chu Thất Thất cãi lại :
- Không đâu nhé, tôi không có nhổ đâu nhé !
Hoả Hài Nhi chỉ chỉ tay vào ngực :
- Mỗ đấy, mỗ nhổ đấy. Nhưng họ làm gì mỗ chứ? Cờ gì thấy gai mắt thấy mồ, họ tới thì cho họ biết tay!
Hoa Nhị Tiên cười :
- Hay. Hay lắm.