Tiểu nhị dọn cơm lên, hai người đàn bà chuyên phục thị cho Vương Lân
Hoa cũng lên theo để đút cơm cho hắn
Vương Lân Hoa ăn một cách nhạt nhẽo, gần như là không thiết đến cơm nước gì cả. Thắng Huyền thì cũng nuốt không trôi, cứ ăn một miếng lại để đũa xuống liếc về phía Vương Lân Hoa.
Riêng Chu Thất Thất thì xem chừng ngon miệng lắm. Hết chén này sang chén khác, ăn riết không nói chuyện.
Nhưng sự thật thì chỉ có nàng biết lấy nàng. Những thức ăn thịnh soạn để vào tới miệng thì y như cây đá, ngoài mặt thì làm y như vui vẻ, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Rồi đây Trầm Lãng sẽ khốn đốn, nếu không chết thì cũng không làm sao yên thân được với số người quyết chí báo thù.
Sự khốn đốn của hắn do chính tay nàng làm ra... Do chính tình yêu sinh thù hận.
Chuyện đó đối với nàng không biết nên vui hay nên buồn?...
Nàng vừa ăn vừa lầm bầm trong miệng: "Ta thật là không phải... Không phải đối với riêng ta thôi chứ Trầm Lãng thì có nhằm cái quái gì?... Con người vô lương tâm như hắn được chết bởi tay ta thì kể như là... đại phúc..."
Nàng lại gắp một miếng bánh ăn tráng miệng. Lạ làm sao, bánh ngọt mà y như là trái khổ qua. Bánh ngọt mà nàng nghe lưỡi mình đắng nghét....
Nàng vùng quăng đũa xuống bàn nói lớn:
- Trầm Lãng... Trầm Lãng... ta không được ngươi thì phải làm cho ngươi chết... Ta không được ngươi thì ta cũng sẽ không cho kẻ nào được ngươi cả....
Thắng Huyền ngơ ngác hỏi:
- Thúc thúc nói... nói chi thế?...
Chu Thất Thất quắc mắt:
- Cái gì?... Không cái gì cả. Ăn cơm cho mau đi. Đừng có nói chuyện.
Thắng Huyền nói:
- Dạ, tiểu điệt đã ăn xong.
Chu Thất Thất cau mặt:
- Đàn ông con trai gì mà ăn uống y như là con gái vậy. Bữa cơm ăn không đầy hai chén thì đâu phải là đàn ông.
Thắng Huyền ửng mặt:
- Dạ... dạ... tiểu điệt còn có thể ăn nữa chứ...
Rồi hắn lại cầm đũa sang đầy chén cơm và bằng những và thật lớn... Luôn cả thức ăn hắn cũng quên gắp, hắn cứ lo ăn được nhiều cơm, hết chén này sang chén khác.
Chu Thất Thất lừ lừ mắt:
- Đã nuốt không xuống nữa thì sao lại còn cố nhét làm chi thế? Hứ, cứ tưởng dồn cơm cho thật nhiều vào bụng thì mới là đàn ông con trai à?...
Thắng Huyền ấp úng:
- Nhưng... nhưng thúc thúc mới vừa bảo...
Hắn nín ngang và ngó Chu Thất Thất... thật hắn không biết cái ông chú vợ của mình sao lại lạ lùng quá... Ba hồi nói vầy, ba hồi nói khác, không biết đường nào mà theo cả.
Nhưng rồi hắn vẫn phải thinh lặng. Bởi vì không làm thinh thì cũng không biết phải nói làm sao với ông chú vợ y như "có cơn" ấy.
Quả đúng là một bữa cơm khổ sở. Tuy nhiên cuối cùng rồi cũng phải xong.
Thắng Huyền đứng dậy lau mồ hôi trán, còn Chu Thất Thất thì lại chấp tay sau đít đi qua đi lại trong phòng.
Chu Thất Thất thì nôn nóng, Thắng Huyền thì quá ngán ông chú vợ, cả hai người im lặng, không ai buồn nói với ai một tiếng.
Vương Lân Hoa thì lại trùm mền ngủ. Y như là hắn đã chán ngán đến cực độ về hoàn cảnh của mình...
Chu Thất Thất lâu lâu lại vén màn cửa nhìn ra. Thời gian như cố trêu tức những kẻ đợi chờ.
Nhưng cuối cùng rồi mặt trời cũng phải bắt đầu đi xuống. Chu Thất Thất không dằn được, hỏi trống:
- Có lẽ đã sắp tới giờ rồi?
Thắng Huyền đáp:
- Vâng, có lẽ cũng gần.
Chu Thất Thất hỏi:
- Ngươi có biết chỗ tụ hội không?
Thắng Huyền gật đầu:
- Hôm qua tiểu điệt có đến một lần rồi.
Chu Thất Thất vẫy tay:
Gọi hai người khiêng kiệu lên đây.
Thắng Huyền ngạc nhiên, khẽ liếc nhìn về phía Vương Lân Hoa:
- Nàng... làm sao đi được?
Chu Thất Thất trừng mắt:
- Tại làm sao lại đi không được?
Thắng Huyền cúi mặt ngập ngừng:
- Tiểu điệt... tiểu diệt chỉ sợ... bất tiện.
Chu Thất Thất gặng lại:
- Tại sao bất tiện?
Thắng Huyền nói:
- Nơi đó đông đảo quá, lỡ ra có chuyện gì xảy đến cho nàng...
- Chu Thất Thất hứ lên một tiếng lớn:
- Ai làm gì chứ? Chưa gả về cho ngươi, thì nó vẫn là người của ta. Ta không lo thì ngươi lo nỗi gì? Có mặt ta thì ai dám làm gì nó chứ?
Thắng Huyền cúi mặt lúng túng:
- Vâng, vâng...
Và hắn không dám đứng làm vướng víu nữa, lật đật chạy ra gọi hai người khiêng kiệu...
Hắn đi mà lòng cứ dặn lòng là bất cứ vị thúc thúc này có nói gì, hắn quyết sẽ ngậm miệng lại như miêng hến.
Hai người khiêng kiệu đi vô, Vương Lân Hoa lại được đặt lên chiếc kiệu trần khiêng ra khỏi nhà trọ.
Đường phố hôm nay lại thật càng náo nhiệt, cứ độ mươi bước thì lại có một môn đệ Cái Bang đứng dựa dưới mái hiên của dãy nhà dọc bên đường. Lưng họ người nào cũng đeo từ ba chiếc túi trở lên, chứng tỏ họ đều là bậc chấp sự.
Số môn đệ Cái Bang này có kẻ thì ngồi xổm dưới mái hiên, có kẻ đứng dựa bên hàng rào, có kẻ ngồi dựa bên gốc cây. Không ai đến nói chuyện gì với họ, mà họ cũng không buồn nói chuyện gì với ai.
Quy củ của Cái Bang là thế.
Tuy họ dàn ra như vậy là để tiếp đón võ lâm bằng hữu, nhưng trừ việc ăn xin ra, họ không nói chuyện gì với ai cả.
Nhưng nếu có ai đến hỏi đường thì họ mau mắn chỉ bằng cách đưa tay chỉ về phía đông ở ngoại thành.
Vì đã biết đường nên đám Chu Thất Thất cứ đi thẳng vè hướng đó chứ không phải hỏi thăm đám môn đệ Cái Bang.
Thắng Huyền dẫn đường đi trước, kế đó là chiếc kiệu trần của Vương Lân Hoa, sau rốt là Chu Thất Thất.
Những kẻ qua đường ai cũng để ý đến họ, nhưng khi bắt gặp tia mắt khó chịu của Chu Thất Thất, làm cho họ đều khép nép đi dang ra.
Qua khỏi khu chợ, số Cái Bang đệ tử càng lúc lại càng đông hơn...
Số môn đệ Cái Bang biết mặt Thắng Huyền đều giơ tay chào hỏi, họ tỏ vẻ tươi cười thân thiện, tuy nhiên nụ cười của họ ẩn chứa ngấm ngầm buồn bã uất hận. Nhìn vào sắc thái của họ, Chu Thất Thất biết ngay rằng Tả Công Long chưa có mặt nơi đây.
Nàng liếc Thắng Huyền và khẽ nói:
- Khi đến nơi ấy, ngươi chớ nên ngồi gần chỗ của ta nghe.
Thắng Huyền hỏi:
- Tại sao thế?
Chu Thất Thất lừ mắt:
- Tại vì ta bảo ngươi như thế.
Thắng Huyền thở ra:
- Vâng.
Nhưng Chu Thất Thất lại nói:
- Đừng ngồi chung nhưng cũng đừng ngồi xa lắm...
Nàng chớp mắt kêu lên:
- Ư?... Hùng Miêu Nhi kìa...
Thấy Hùng Miêu Nhi loáng thoáng trong đám đông, Thắng Huyền vội nói:
- Để tiểu điệt gọi hắn.
Chu Thất Thất gắt:
- Đồ thứ con beo hèn đó ngươi kêu lại làm gì.
Thắng Huyền cụt hứng cúi mặt:
- Vâng....
Ngay lúc đó có hai môn đệ Cái Bang đi lại, một người mặt rỗ chằng chịt, một người tác hơi lớn, vừa lùn vừa mập, cả hai đều đeo sau lưng sáu chiếc túi. Đó là biểu hiện họ là "Lục đại đệ tử" Cái Bang.
Điều nên biết là "Lục đại đệ tử" trong Cái Bang ít lắm. Vì đó là hàng môn đệ nhất nhì, họ chỉ dưới Cái Bang trưởng lão một bậc.
Chu Thất Thất hỏi nhỏ:
- Ngươi có biết hai người đó không?
Thắng Huyền đáp:
- Hai người đó là đích truyền của Hùng Bang Chủ ngày xưa, cứ nghe nói thì cấp bậc của họ cao lắm, chỉ dưới "Cái Bang Tam Lão" thôi.
Chu Thất Thất hỏi:
- Tên gì?
Thắng Huyền đáp nhỏ:
- Người bên trái là "Biến Địa Xí Kim" Tiền Công Thái, người bên phải là "Tiếu Liễm Phúc Thần" Cao Tiểu Trùng.
Chu Thất Thất bật cười:
- Tiểu Trùng? Tên gì mà kỳ cục vậy.
Lúc đó hai cao đệ Cái Bang đã đến trước mặt, Tiền Công Thái vòng tay nói:
- Đêm qua chúng tôi hết sức cám ơn Thắng công tử đã cho tin...
Liếc thấy Chu Thất Thất, hắn ngập ngừng:
- Vị này là...
Thắng Huyền đỡ lời nói:
- Vị này là biểu thúc của tôi...
Tiền Công Thái tỏ vẻ ngạc nhiên:
- À... à...
Chu Thất Thất lại hỏi:
- Có phải các hạ thấy tôi còn nhỏ quá phải không?
Tiền Công Thái gượng cười:
- Đâu có... đâu có...
Chu Thất Thất lại hỏi:
- Có phải các vị đến đây để đưa đường không?
Tiền Công Thái gật đầu:
- Vâng, vâng...
Chu Thất Thất khoát tay:
- Được rồi, dẫn đi vào.
Tiền Công Thái lại vòng tay:
- Vâng, xin mời.
Thật là tức cười. Hai môn đệ Cái Bang đến đây là để tiếp Thắng Huyền, thế nhưng Thắng Huyền lại không nói được nửa câu.
Hắn đành phải gượng cười lẽo đẽo theo sau như một chú thơ đồng.
Địa điểm đại hội của Cái Bang là một đồng ruộng gò rộng lớn. Mùa gặt hái vừa qua, mặc dù tuyết có xuống nhiều nhưng mùi rạ hãy còn thơm.
Lâm sản miền bắc nhiều nhất là tre, có lẽ vì sẵn phương tiện đó nên môn đệ Cái Bang làm rạp hội đều toàn bằng một thứ tre thôi, lớn thì làm cột làm kèo, nhỏ thì đan lại như bện phên, lợp lên thành mái.
Họ làm xem có vẻ hấp tấp lắm, cho nên từ những rạp lớn mênh mông cho đến sự bài trí bên trông thật hết sức đơn sơ. Bàn ghế toàn bằng loại thô kệch cao thấp khác nhau, sự sắp xếp cũng không được ngay ngắn thứ tự cho lắm.
Thế nhưng những khách tham dự đã ngồi bên trong, hầu hết đều ăn mặc chỉnh tề sang trọng, cảnh tưởng đó tạo thành hai thái cực hơi chướng mắt.
Bốn phía chung quanh rạp, Cái Bang đệ tử tụ tập đông nghẹt, có tốp thong dong đi qua đi lại, có tốp lại vây quanh tán gẫu, thái độ của họ trông thật là nhàn nhã.
Tuy nhiên nếu ai tinh mắt sẽ thấy trong thái độ nhàn nhã của họ đầy vẻ uất hận khẩn trương...
Cả mấy trăm người tụ tập thế mà không khí lại hết sức lặng lẽ, không khí trái với bình thường. Bình thường chỉ cần một nhóm năm bảy người của Cái Bang cũng đủ làm huyên náo.
Tiền Công Thái bị Chu Thất Thất tấn công bằng câu nói phủ đầu làm cụt hứng, hắn cứ lầm lũi dẫn đường đi vào không nói thêm một tiếng, chỉ có Cao Tiểu Trùng thì tuy không nói nhưng lại cứ cười cười, dáng sắc của tên này ngố quá y như một kẻ khật khùng.
Tiền Công Thái đưa đám Chu Thất Thất sang góc rạp phía bắc, nơi đây chỗ ngồi được làm thành như một cái dàn cao lên hơn hết, y như là dành cho thượng khách.
Tiền Công Thái vòng tay:
- Xin mời ba vị ở đây dùng trà, tại hạ còn phải ra ngoài đón rước nhiều bằng hữu khác.
Thật ra đó chỉ là một cớ thoái thác, vì Tiền Công Thái cảm thấy vị "biểu thúc" của Thắng Huyền xem chừng khó nói chuyện quá...
Nhưng Chu Thất Thất lại đưa tay:
- Khoan, chậm tí đã.
Tiền Công Thái hỏi:
- Các hạ có chi dạy bảo chăng?
Chu Thất Thất nói:
- Các ngươi đã mời người ta đúng vào bữa cơm, nhưng sao chỉ đãi trà thôi vậy?
Tiền Công Thái lúng túng:
- Vâng, vâng... có chứ, có chứ... nhưng chỉ là rượu thịt đạm bạc thôi...
Chu Thất Thất gật đầu:
- Được rồi, miễn có là được.
Thắng Huyền bây giờ mới có dịp cười hùa theo:
- Được rồi, nếu Tiền huynh có bận việc xin cứ tự tiện.
Cao Tiểu Trùng vụt nói:
- Tôi thì không bận việc gì cả, vậy xin ở đây bồi tiếp quý vị vậy.
Tiền Công Thái khẽ liếc Cao Tiểu Trùng và gượng mỉm cười bỏ đi.
Chu Thất Thất nói với Cao Tiểu Trùng:
- Các hạ ở đây bồi tiếp vậy thì hãy mang trà nước ra trước đi.
Cao Tiểu Trùng gọi người đem trà lại rồi gã rót ra cười hề hề:
- Xin mời chư vị.
Số người ngồi trong rạp đều hướng mắt về phía Chu Thất Thất. Họ xì xầm với nhau, họ hơi lấy làm lạ không hiểu tiểu tử ấy là ai mà xem chừng Cái Bang trọng vọng quá...
Họ đâu có biết môn đệ Cái Bang chỉ vì hậu đãi Thắng Huyền mà buộc lòng phải tỏ ra lịch sự với Chu Thất Thất, phải xem đó là một thượng khách bất đắc dĩ thế thôi.
Chu Thất Thất thì càng phút càng làm già, chẳng những dáng điệu mà đôi mắt cũng không thèm khách khí, nàng cứ trừng trừng nhìn vào đám khách ngồi trong rạp.
Đám người này thảy đều trọng tuổi, tất cả đều trên dưới bốn mươi, sắc diện họ chứng tỏ là những tay có hạng trong chốn giang hồ.
Nhưng không một người nào Chu Thất Thất quen mặt cả.
Hùng Miêu Nhi đi vòng vòng phía bên ngoài, liếc thấy bọn Chu Thất Thất, Thắng Huyền, mắt hắn sáng lên nhưng lại bét bét đi tránh xa xa...
Hắn dòm quanh và lẩm bẩm: "Quái, sao Trầm Lãng bây giờ mà vẫn chưa thấy tới
cà."
Hắn đuổi riết theo suốt đêm mà cũng không tìm ra Trầm Lãng, buộc lòng phải quay trở lại nhưng trở lại rồi cũng không yên.
Ráng đợi thêm một lúc không được, Hùng Miêu Nhi nóng ruột chạy trở ra khu chợ.
Đường phố bây giờ đã thưa người, khách giang hồ đều đã đi vào hội trường, chỉ có một số ít môn đệ Cái Bang ngồi rải rác dọc theo mé hiên nhà.
Hùng Miêu Nhi đi lại một góc đường ngồi xuống lẩm bẩm: "Nếu Trầm Lãng trở về thì nhất định phải qua đây chứ không đi đâu khác hơn được".
Hắn đứng dậy đi qua đi lại rồi cũng vào chống nạnh đứng dựa dưới một mái hiên. Đột nhiên có một người đi ra nhét vào tay Hùng Miêu Nhi mười đồng tiền điếu và vui vẻ nói:
- Xin tiểu ca làm ơn sang nơi khác đứng để cho chúng tôi mua bán một chút.
Nhìn lại chỗ mình đứng là một hiệu buôn, Hùng Miêu Nhi bất giác bật cười. Thì ra họ tưởng hắn là môn đệ Cái Bang.
Dòm xuống thân thể dơ dáy, quần áo xốc xếch của mình, Hùng Miêu Nhi vuốt vuốt mái tóc rối nùi, cảm thấy quả thật là giống y... kẻ ăn mày.
Hắn làm bộ khúm núm luôn:
- Xin đa tạ... đa tạ.
Và bước sang hàng rượu kế bên, Hùng Miêu Nhi dõng dạc:
- Mang một bầu rượu ngon đến mau.
Người cho tiền nhìn theo lắc đầu:
- Thật là của không vốn. Có được ít tiền là lập tức lo đổ rượu.
Hùng Miêu Nhi thính tai lắm, nhưng làm bộ không nghe, cứ nốc cạn bầu rượu và móc một đĩnh bạc ném lên bàn:
- Thêm ba chén lớn nữa.
Người cho tiền hồi nãy càng trố mắt ra ngơ ngẩn, gã lắc đầu bỏ đi vô trong mà miệng cứ lầm thầm:
- Không biết năm nay là cái năm gì mà ở đây xảy ra lắm chuyện dị hợm và cũng có quá nhiều người dị hợm.
Hùng Miêu Nhi thư thả ngồi nhịp cẳng uống xong bốn chén rượu thì người qua đường càng phút lại càng ít hơn nữa.
Chợt thấy có một môn đệ Cái Bang trở ra ven đường vỗ tay mấy cái, số nhân vật Cái Bang ở theo mé đường cùng túa ra theo gã đi về phía hội trường.
Đường phố lại càng vắng teo. Bóng dáng Trầm Lãng cũng biệt tăm biệt tích.
Hùng Miêu Nhi nôn nóng cứ ngồi xuống đứng lên lóng ngóng nhìn ra đường.
Nhiều quán đã bắt đầu đóng cửa. Những người dân thường đi ngủ đã lâu, đám võ lâm giang hồ cũng lần lượt đi cả vào chỗ hội.
Hùng Miêu Nhi ngồi đã rồi lại đứng lên, xăng xăng xó xó y như bị mụt nhọt nơi mông đít...
o O o
Chu Thất Thất ngồi uống trà trong rạp dòm quanh quẩn không thấy ai là người quen, mắt nàng cuối cùng lại nhìn sững vào bộ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo của Cao Tiểu Trùng.
Giá như người khác bị cái nhìn chòng chọc của Chu Thất Thất tất phải xốn xang khó chịu, nhưng Cao Tiểu Trùng thì y như không thấy, hắn cứ cười khì khì trong dáng điệu khật khùng...
Riết rồi Chu Thất Thất cũng đâm ra phát ghét, nàng hỏi bằng một giọng khó chịu:
- Các hạ không lúc nào là không cười, chắc suốt đời lúc nào cũng thích thú cả à?
Cao Tiểu Trùng cười hề hề:
- Vâng, lúc nào cũng vậy...
Chu Thất Thất cau mặt:
- Mà thích thú cái gì mới được chứ?
Cao Tiểu Trùng nói:
- Ồ, nhiều lắm... khách quan xem kìa, trời mát người đông thiên hạ dập dìu, những thứ ấy xem không thích thú à?
Chu Thất Thất hỏi:
- Những lúc trời mưa to gió lớn các hạ cũng thích thú nữa chứ?
Cao Tiểu Trùng cười:
- Tự nhiên, tự nhiên...
Chu Thất Thất đâm cáu:
- Mưa to gió lớn có gì mà thích thú?
Cao Tiểu Trùng cười khì khì:
- Mưa to gió lớn thì làm sao thấy cái ấm áp của mặt trời? Huống chi mưa có thể làm mát cây cỏ... mưa có thể làm cho lúa nếp tốt tươi... mưa có thể làm cho mái nhà người sạch tuyết...
Chu Thất Thất nhăn mặt cắt ngang:
- Thế lúc nào là lúc các hạ không thích thú?
Cao Tiểu Trùng trố mắt:
- Không thích thú? Đâu có, đâu có lúc nào đâu? Trong thiên hạ chuyện nào cũng thích thú cả, thế thì tại làm sao tôi không thích thú?
Chu Thất Thất ngó ngay vào mắt hắn:
- Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng thích thú cả à?
Cao Tiểu Trùng gật gật đầu:
- Vâng, vâng... ngày nào cũng thế.
Chu Thất Thất lại nhìn sững vào mặt hắn và chợt bật cười:
- Các hạ quả là một quái nhân.
Nói xong câu đó, Chu Thất Thất chợt nghĩ trong đời mình gặp không biết bao nhiêu là quái nhân, Trầm Lãng, Hùng Miêu Nhi, Kim Vô Vọng... và luôn cả Thắng Huyền nữa, tất cả đều không phải là "quái nhân" ư? Cũng may, phàm những "quái nhân" nàng gặp gỡ đều không đến nỗi khó thương lắm...
Chợt thấy số người ngồi trong rạp vụt đứng lên:
- Kiều đại hiệp đã đến.
Chu Thất Thất ngó lên, quả nhiên Kiều Ngũ và Hoa Tứ Cô từ phía ngoài bước vào.
Kiều Ngũ vòng tay đáp lễ bốn bên và ngang nhiên đi thẳng vào trong rạp...
Chu Thất Thất hơi lấy làm lạ, không hiểu sao con người của Kiều Ngũ lại được thiên hạ trọng vọng thân thiết như thế? Hắn ít cười mà cũng không hay nói, thế nhưng có điểm đặc biệt gì lại được nhiều người hoan nghinh?...
Tất cả mọi người trong rạp, trừ bàn của Chu Thất Thất, còn thì ai cũng đứng lên vui vẻ vái