Nghe cô ả bảo mình là Vương gia giả, Khoái Lạc Vương bật cười:
- Thế Cung chúa của ngươi là thật đấy chứ?
Từ trong kiêu vụt nổi lên một giọng cười như tiếng ngọc khua:
- Ta nghe Khoái Lạc Vương là một con người âm độc tàn nhẫn, chứ không ngờ cũng phong nhã như thế... Nếu Vương gia, Cung Chúa đều là giả cả, thì đương nhiên là Cung Chúa phải tham bái Vương gia chứ sao...
Càng nghe Trầm Lãng càng cảm thấy giọng nói quen quá, nhưng lại không nhớ nổi là người nào.
Nếu nói U Linh Quỷ Nữ là một người đã từng có đối diện nói chuyện với mình thì lại là kỳ quái... Còn nói U Linh Quỷ Nữ là người chưa từng gặp mặt, thì tại sao lại có giọng nói quen như thế?
Cùng một lúc với chuỗi cười phát ra, U Linh Cung Chúa chầm chậm xuống kiệu...
Giọng nói quả xứng với con người: Một thiếu nữ, một tuyệt sắc giai nhân
Không phải là quỷ, không có hơi hám dáng dấp gì dính líu với quỷ cả, mà phong thái của nàng có vẻ gần gũi với tiên hơn...
Nàng choàng một chiếc áo lụa mỏng, vóc thân của nàng thật nhiễu, nàng che mặt kín bằng vuông lụa, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng rằng trong vuông lụa ấy là một khuôn mặt sắc nước hương trời...
Làn gió thổi qua, tà áo lụa là đã y chực đỡ vóc thân tựa liễu, nàng được cô nữ tỳ nàng vịn bằng những bước đi tha thướt...
Tóc nàng như đụn mây cuồn cuộn bờ vai...
Ánh mắt Khoái Lạc Vương loé lên như hai đốm lửa, ông ta vuốt râu cười như ngâm thơ:
- Tiếc thương nàng cam tâm làm quỉ...
Trầm Lãng tiếp lời:
- Những mong người nâng nhẹ cánh hoa...
Đưa tay vỗ nhẹ tay Trầm Lãng, Khoái Lạc Vương cười ha hả:
- Mấy mươi năm tìm tìm kiếm kiếm, không dè hôm nay tri kỷ lại ngồi bên.
U Linh Cung Chúa khoan thai bước thẳng vào hành lang, đi thẳng lại chiếc trường không để chén để bầu rượu đối diện với bàn của Khoái Lạc Vương, nàng đưa bàn tay nhấc lấy một chén rượu và dịu giọng:
- Đám tục tử không biết, dám khuấy nhiễu tửu hứng của Vương gia, tiện thiếp xin tạ tội.
Khoái Lạc Vương nói:
- Đúng, tội ấy nên trừng trị.
U Linh Cung Chúa lại khom mình:
- Mong Vương gia đừng trị quá nặng, khiến tiện thiếp chịu không kham.
Giọng nói của nàng thật đúng là giọng khổ khổ ai cầu, khiến người nghe đủ tiêu hồn lạc phách.
Khoái Lạc Vương cười lớn:
- Tội nặng làm sao châm chế?
Và quay qua Trầm Lãng, ông ta khẽ hất hàm:
- Tội đó phải tính sao?
Trầm Lãng mỉm cười:
- Phải dâng Vương gia ba chén rượu.
Khoái Lạc Vương vỗ tay:
- Có giai nhân châm rượu, bản vương có lẽ chưa uống cũng đủ say.
U Linh Cung Chúa nâng bình bạc rót đầy chén rượu, cất giọng dịu dàng:
- Nếu Vương gia không chê tay tiện thiếp quá dơ, xin hãy cạn chén này.
Dưới ánh sáng ngọn đèn, bàn tay nàng trắng như tuyết, dịu như liễu, mịn như nhung, ánh mắt của người khác có thể thay lời, thì bàn tay của nàng lại thốt ra tiếng nói...
Vóc dáng của nàng, từ đầu đến chân, bàn tay của nàng, cử động của nàng, nhất nhất sinh ra như buộc người chiêm ngưỡng mà cũng... xúi người huỷ hoại...
Y như hồn phách lãng lãng, Khoái Lạc Vương cười sang sảng:
- Hai bàn tay của nàng nếu bảo là dơ, thì mọi tay của nhân loại đều đáng mang ra chặt hết.
Khoái Lạc Vương đưa tay tiếp chén rượu, từ bên sau ông ta lại có một bàn tay cắm chiếc ống thuỷ tinh bằng ngón tay đựng chất nước thật trong nhỏ một giọt vào chén rượu...
Chén rượu màu sắc không đổi, chứng tỏ không có độc
U Linh Cung Chúa cười khẽ:
- Thuộc hạ của Vương gia thật là cẩn thận, chỉ tiếc vì...
Nàng chỉ cười chứ không nói tiếp.
Khoái Lạc Vương nhướng mắt:
- Chỉ tiếc vì đã dùng ý của tiểu nhân mà đo lòng quân tử, có phải thế không?
Ông ta ngửa mặt uống cạn và cười nói tiếp:
- Bản vương cũng đáng tội, vậy xin kính Cung Chúa một chén.
Cũng chén đó, Khoái Lạc Vương rót đầy trao lại cho nàng...
Đón lấy chén rượu, U Linh Cung Chúa cười thật dịu:
- Tiện thiếp vốn yếu đuối nên không thể chịu nổi rượu mạnh, xin Vương gia hãy thay thiếp uống dùm.
Khoái Lạc Vương cười:
- Thay người đẹp uống rượu, bản vương đâu lại có thể chối từ, nhưng ít ra Cung Chúa nhắp trước một chút "gọi là" chứ.
U Linh Cung Chúa cúi đầu như e thẹn và như lén lút một chút, hai bàn tay nàng dâng chén rượu đến trước mặt Khoái Lạc Vương:
- Vương gia, quả tật Vương gia không... gớm sao?
Giọng nói của nàng đã nhỏ mà lại hơi rung rung... thật là một giọng nói đượm tình...
Đôi mày Khoái Lạc Vương vụt nhướng lên và như quên người đang đứng trước mặt mình là lãnh tụ U Linh Môn, một cái tên chỉ nghe thôi, hào kiệt giang hồ đã rùng mình sởn gáy, ông ta cười thật là sảng khoái:
- Hy vọng rằng nước miếng người đẹp trong thiên hạ đều biến thành mỹ tửu, để bản vương được nếm qua...
Ông ta tiếp lấy chén rượu đưa lên môi...
Thình lình, một bàn tay đưa tới chặn ngang miệng chén...
Và Trầm Lãng nói bằng một giọng lạnh lùng:
- Rượu này không uống được.
Khoái Lạc Vương chớp mắt mỉm cười:
- Có phải túc hạ muốn uống chăng ? Được, bản vương xin nhường lại vậy.
Trầm Lãng bưng chén rượu và cũng mỉm cười:
- Tại hạ có phúc nào mà uống được?
Vừa nói, Trầm Lãng vừa hất chén rượu xuống nền gạch.
Một luồng khói mong mỏng bốc lên
U Linh Cung Chúa kêu khẽ:
- A... trong rượu có độc.
Trầm Lãng rùn vai:
- Rượu có độc chẳng lẽ Cung Chúa không biết sao?
U Linh Cung Chúa nói:
- Rượu của Vương gia, chính tay Vương gia rót thì tiện thiếp làm sao biết?
Trầm Lãng cười:
- Chính vì rượu của Vương gia cho nên dù Cung Chúa có hạ độc thì ai biết đâu mà đề phòng?
U Linh Cung Chúa nói bằng một giọng ngạc nhiên:
- Tôi hạ độc? Tôi mà có thể...
Trầm Lãng nói:
- Cung Chúa hay lắm, vừa hé mảnh lụa che mặt ra là đã thi hành thủ đoạn. Người ta có độc trên tay, có độc trên mình, riêng Cung Chúa thì chỉ vành môi son thắm cũng đã thừa chất độc. Tại hạ bội phục vô cùng...
U Linh Cung Chúa khẽ lắc đầu thở ra:
- Vành môi tôi có độc hay là con mắt của các hạ có độc?
Khoái Lạc Vương vỗ bàn quát lớn:
- Quả là lớn mật.
U Linh Cung Chúa nói một cách thản nhiên:
- Mật của tiện thiếp nhỏ lắm.
Khoái Lạc Vương gằn giọng:
- Ngươi phải biết rằng chỉ một cái vẫy tay, ta đủ lấy sinh mạng của ngươi.
U Linh Cung Chúa cười lớn:
- Tiện thiếp biết Vương gia không đành giết tiện thiếp.
Tuy cách bởi một màn lụa, nhưng giọng cười của nàng khiến ai cũng có thể hình dung được một vành môi khoé miệng điên đảo thần hồn...
Khoái Lạc Vương vụt cười:
- Đúng, bản vương tuy bàn tay sắt giết người, nhưng trái lại không có bàn tay độc để vùi hoa dập liễu...
Trầm Lãng mỉm cười nhịp chân ngâm nho nhỏ:
- Quân Vương trọng giai nhân, phi thường tứ nhan sắc...
U Linh Cung Chúa day qua phía Trầm Lãng hỏi:
- Vị này là...
Trầm Lãng nói:
- Tại hạ tên là Trầm Lãng.
U Linh Cung Chúa cười:
- Đường đường một bậc nam nhi không dè lại cam tâm làm nô bộc.
Trầm Lãng cười lớn:
- Giai nhân đã cam tâm làm quỷ, thì tại hạ sao lại không thể làm nô bộc?
Qua làn lụa che khuất mặt, tia mắt của U Linh Cung Chúa phóng thẳng vào mặt Trầm Lãng y như hai ngọn đèn xé toạc sương mù...
Hồi lâu thân mình nàng vụt chao chao như muốn té và miệng nàng khẽ kêu:
- Khả Nhân.
Cô gái hầu cận tên Khả Nhân lật đật chạy lại, đỡ lấy nàng:
- Không xong rồi, Cung Chúa của ta bị phạm vào tâm bệnh rồi.
Khoái Lạc Vương cau mày:
- Tâm bệnh?
Khả Nhân nhăn nhó:
- Cung Chúa của ta cứ hễ gặp kẻ ác là tâm bệnh lại phát tác.
Khoái Lạc Vương cười lớn:
- Như vậy bản vương và Trầm Lãng đề là kẻ ác cả sao?
Khả Nhân trừng mắt nhìn Trầm Lãng:
- Hắn đấy, tên ấy đấy.
Trầm Lãng cười:
- Quá khen, quá khen.
Khả Nhân nghiến răng:
- Ngươi làm cho Cung Chúa ta phạm bệnh, ngươi phải bồi thường.
Trầm Lãng nói:
- Cho dù tại hạ có diệu thủ hồi xuân cũng không thể trị tâm bệnh cho Cung Chúa được.
Khả Nhân la lớn:
- Nếu người không trị cho Cung Chúa ta hết bệnh thì ta sẽ giết ngươi.
Nàng la như lạc giọng, đôi mắt nàng tròn xoe, hàm răng nghiến kèn kẹt.
Khoái Lạc Vương bật cười:
- Khả Nhân, nếu ta với Cung Chúa ngươi cùng chung được hội tụ, có lẽ ta không thể nào không mượn ngươi lót nệm.
Khả Nhân trừng mắt:
- Vương... Như vậy Vương gia cũng là kẻ ác.
Khoái Lạc Vương cười:
- Ác đúng một trăm phần trăm, không thiếu một chút nào cả.
Khả Nhân chớp chớp mắt:
- Như vậy ... Cung Chúa ta phát bệnh là do Vương gia làm ra đấy.
Khoái Lạc Vương cười vỗ vai Trầm Lãng:
- Dành cho túc hạ đấy.
Khả Nhân quắc mắt:
- Vương gia là người từ trước đến nay được tiếng lân hương tiếc ngọc, bây giờ mắt nhìn Cung Chúa ta phát bệnh đáng thương như thế, chẳng lẽ lại làm ngơ không giúp hay sao?
Khoái Lạc Vương nói: - Tự nhiên là giúp chứ sao không?
U Linh Cung Chúa hai tay ôm ngực rên rỉ: - Bệnh của tiện thiếp sợ rằng không trị được.
U Linh Cung Chúa cúi mặt: - Bệnh tuy dễ trị, nhưng thuốc thì lại quá khó khăn.
Khoái Lạc Vương nói: - Nhưng nếu đã có thuốc, thì vẫn có thể tìm chứ.
U Linh Cung Chúa hỏi: - Vương gia thật bằng lòng vì thiếp mà tìm thuốc ư?
Khoái Lạc Vương hỏi lại: - Nhưng nếu bản vương sẽ vì Cung Chúa mà tìm thuốc, thì Cung Chúa định sao
đây?
U Linh Cung Chúa nói bằng một