Dọc theo bờ suối, cứ cách một khoảng là lại có heo, gà vịt lội đầy, nước có đó nhưng không làm sao uống được.
Không gấp không hưỡn, Trầm Lãng cứ từ từ bước tới, đúng y như kẻ nhàn tản ngao du...
Chu Thất Thất choàng lấy cổ Trầm Lãng và gục đầu trên vai hắn. Vành môi mọng ướt ngày nào, bây giờ đã tái ngắt khô queo. Tròng mắt trong vút như pha lê của nàng bây giờ cũng nổi lên nhiều tia máu đỏ lờ đờ...
Nhưng chỉ cần được gần Trầm Lãng là nàng không lo lắng gì nữa cả...
Hùng Miêu Nhi giọng nói gần như muốn khàn khàn:
- Trầm Lãng, anh đang nghĩ gì thế?
Trầm Lãng mỉm cười và thình lình móc từ trong túi ra một vật tròn tròn, ánh sáng chiếu ngời qua mấy kẻ tay...
Không biết Trầm Lãng định làm cái trò gì, Hùng Miêu Nhi nhăn mặt:
- Cái gì thế ?
Trầm Lãng cười:
- Đố anh đấy?
Hùng Miêu Nhi lắc đầu uể oải:
- Chịu, không đoán được.
Vương Lân Hoa cười nhạt:
- Giờ phút này Trầm huynh còn có thể ở đó đố chơi thì quả là ngây thơ, quả là khả ái vô cùng.
Không thèm trả lời Vương Lân Hoa, Trầm Lãng ngó Hùng Miêu Nhi:
- Hùng huynh đã từng thấy tôi dùng qua ám khí chưa nhỉ?
Hùng Miêu Nhi lắc đầu:
- Chưa.
Trầm Lãng nói:
- Vì thế mà các vị cho rằng tôi không biết về ám khí, có phải thế không?
Vẫn chưa biết ý định của Trầm Lãng nên Hùng Miêu Nhi không muốn nói mà chỉ gật đầu cầm chừng:
- Ừ, ừ...
Trầm Lãng cười:
- Anh lầm rồi, tôi học võ từ hồi còn để chỏm, không thứ nào là không biết, kể cả khinh công cũng vào hạng tuyệt đỉnh thì ba cái thứ ám khí vo ve ấy có nghĩa gì mà không thể biết?
Khi không vụt thấy Trầm Lãng tự khoe khoang, một việc mà không bao giờ hắn có, cho dù bằng một thái độ tế nhị, Hùng Miêu Nhi hết sức lấy làm lạ nhưng chỉ còn biết cười gượng gạo:
- Đúng, đúng... tôi lầm...
Chu Thất Thất cười nụ:
- Là một con người hành sự quang minh chính đại cho nên không thích dùng ám khí chứ có gì mà không biết.
Trầm Lãng cười:
- Có lý chứ không phải hoàn toàn đúng.
Hùng Miêu Nhi cự nự:
- Thì nói đại cho người ta nghe coi.
Trầm Lãng cười:
- Sở dĩ tôi không dùng ám khí là tại vì ám khí của tôi quá độc.
Hùng Miêu Nhi nhướng mắt:
- Sao...
Trầm Lãng dứ dứ tay:
- Đây là ám khí mà từ lâu tôi không bằng lòng dùng đến...
Thấy từ trong kẽ tay của Trầm Lãng lóe ra ánh sáng, Hùng Miêu Nhi hoiûi:
- Đó... đó là thứ ám khí gì vậy?
Trầm Lãng cười:
- Tên của nó là Cửu Thiên Thập Địa Sưu Hồn Thần Châm. Bất luận là ai, chỉ cần bị nó chạm nhẹ vào da, trong vòng nửa tiếng đồng hồ sẽ phát độc chất, da thịt người ấy sẽ rửa thành một đống nước vàng. Khắp trên thiên hạ ngày nay không có thuốc nào cứu nổi.
Vương Lân Hoa nói giọng lanh lảnh:
- Thứ ám khí cực độc đó chưa chắc chỉ có mình Trầm Lãng biết dùng thôi đâu.
Trầm Lãng cười:
- Thứ ám khí này còn có một chỗ hiểm khác nữa.
Vương Lân Hoa chưa kịp hỏi thì Trầm Lãng đã nói tiếp:
- Nói ra có lẽ có người sẽ không tin, bởi vì thứ ám khí này nó có một sức hút tự nhiên, y như có một ma lực sưu hồn, tôi chỉ cần nhích tay lên...
Trầm Lãng đưa tay trở qua trở lại và nói luôn:
- Một khi Sưu Hồn Thần Châm bay thì bất cứ đối phương ẩn một nơi kín đáo cách mấy, tự nó, nó cũng sẽ tìm ngay đến.
Hùng Miêu Nhi cau mặt:
- Lại có thứ ám khí lợi hại như thế nữa à ?
Trầm Lãng mỉm cười:
- Nhớ như là tôi chưa từng nói dối anh lần nào cả...
Quay qua nhìn đám cây rậm sau mõm đá, Trầm Lãng cao giọng lạnh lùng:
- Nhưng để cho anh thấy rõ hơn, ánh cứ nhìn theo lùm cây đó nhé.
Trầm Lãng nói chưa dứt tiếng thì trên tàng cây, từ phía sau hốc núi, mười mấy bóng đen ào ào tung ra, y như một bầy chuột bị chó săn đuổi...
Trầm Lãng ngó theo cười lớn:
- Sao ? Anh thấy ám khí của tôi lợi hại rồi chứ ? May mà chưa tung ra mà thiên hạ đã hoảng hồn rồi thấy chưa ?
Hùng Miêu Nhi vỗ tay:
- Quả đúng là lợi hại nhưng thật tình thì tôi chưa nghe ai nói đến thứ ám khí lợi hại như thế bao giờ... Đâu, anh cho tôi xem thử nó một chút coi.
Vương Lân Hoa nhướng mắt:
- Tại hạ cũng muốn được ghé mắt qua một chút.
Trầm Lãng thấp giọng:
- Thật ra thì nó cũng không có gì lạ cho lắm...
Chu Thất Thất giục:
- Thì cho xem nó đi.
Trầm Lãng nhìn nàng cười:
- Nhưng kẻ nóng xem hơn hết thì lại chính là cô. Có phải thế không?
Bị đánh trúng tim đem, Chu Thất Thất đỏ mặt nguýt dài...
- Đây, muốn xem thì cứ xem...
Hắn xoè nhửa tay ra, Hùng Miêu Nhi,Chu Thất Thất và Vương Lân Hoa đưa mắt nhìn ngơ ngác...
Vật sang sáng mà Trầm Lãng cầm trong tay từ nãy giờ không phải là ám khí mà là một... nén bạc.
Hùng Miêu Nhi trố mắt:
- Cái... cái gì kỳ cục vậy?
Trầm Lãng cười:
- Đây không phải là Sưu Hồn Thần Châm mà là Hù Người Thần Châm...
Hùng Miêu Nhi cười ha hả:
- Biết rồi, biiết rồi. hay, quá là hay.
Chu Thất Thất cũng vỗ tay:
- Tôi biết mà, trên đời làm gì có thứ ám khí như hắn nói... tôi biết hắn dọa người ta mà...
Hùng Miêu Nhi nói:
- Lợi hại ở chỗ đó đấy chứ. Thứ ám khí độc khác thì chờ tung ra mới thấy, còn thứ này thì mới nói không là đã có thiên hạ chạy bắn khói rồi.
Vương Lân Hoa khẽ lắc đầu:
- Đây là một kế hay nhưng mình cũng vẫn không còn đường... bây giờ muốn chạy cũng không biết phải chạy đi đâu... cho nên dù có doạ được đám do thám đó cũng chẳng có lợi ích gì cả.
Hùng Miêu Nhi cười nhỏ lại và cuối cùng nín hẳn. Câu nói của Vương Lân Hoa quả thật sát với tình hình...
*****
Khoái Lạc Vương vẫn ngồi trên bàn rượu nhưng vẻ mặt của ông ta hơi có phần cau lại, hình như trong lòng đã cảm thấy bất an...
Ông ta vừa nâng chén rượu lên chợt thấy mười mấy gã thiếu niên áo đen xồng xộc chạy vào, dáng điệu người nào xem chừng cũng đã cuống quýt...
Khoái Lạc Vương cố làm ra vẻ bình tĩnh, vỗ bàn:
- Chết bầm, ai gọi chúng bay về làm gì thế?
Đám thiếu niên áo đem rạp xuống:
- Bẩm cáo Vương Gia... Trầm Lãng...Trầm Lãng...nó...
Khoái Lạc Vương quắc mắt:
- Trầm Lãng làm sao ? Bản Vương chưa ra tay mà hắn đã dám...
Tên thiếu niên áo đen dẫn đầu mọp xuống:
- Bẩm... bẩm hắn chưa làm gì, nhưng... ám khí của hắn...
Khoái Lạc Vương cau mày:
- Trầm Lãng dùng ám khí ? Mà ám khí như thế nào mới được chứ ?
Gã thiếu niên áo đen ấp úng:
- Bẩm... hắn chưa... ném ra.
Khoái Lạc Vương đập bàn giận dữ:
- Aùm khí chưa ném ra thì cái đám vô dụng của chúng bây đã chạy rồi ? Thế mà chúng bay còn dám mang mặt về đây nữa à ?
Gã thiếu niên áo đen dập đầu sát đất:
- Bẩm... bẩm Vương Gia, nếu chờ hắn ném ra thì bọn thuộc hạ sẽ không còn về yết kiến Vương Gia được nữa...
Khoái Lạc Vương càng giận dữ hơn nữa:
- Đồ ăn hại, đám bây quả là đồ vô dụng.
Gã thiếu niên bạo gan nói lớn:
- Bẩm Vương Gia, thứ ám khí đó gọi là Cửu Thiên Thập Địa Sưu Hồn Thần Châm. Thứ ám khí này có tính linh... bất cứ ai núp nơi nào, tự nó , nó cũng tìm đến ngay chỗ ấy...
- Cái gì gọi là Cửu Thiên Thập Địa Sưu Hồn Thần Châm ? Mà bọn ngươi có thấy nó ra làm sao không chứ ?
Gã thiếu niên áo đen ngập ngừng sợ sệt:
- Bẩm... thuộc hạ... nghe hắn nói...
Khoái Lạc Vương quắc mắt:
- Chỉ nghe hắn nói mà bọn ngươi đã tin rồi à ?
Gã thiếu niên áo đen nói:
- Bẩm Vương Gia, thuộc hạ không thể không tin.
Khoái Lạc Vương quát lớn:
- Tại là sao ? Tại làm sao lại không thể không tin ? Bọn ngươi có biết Trầm Lãng đã cố ý dọa bọn ngươi không ? Hứ, trong khắp thiên hạ làm gì có thứ ám khí kỳ dị như thế ấy chứ?
Gã thiếu niên áo đen sợ quá dập đầu gần chảy máu :
- Giá như mà người khác nói thì thuộc hạ nhất định sẽ không tin nhưng đây lại là chính miệng Trầm Lãng nói ra.
Khoái Lạc Vương nạt lớn:
- Bọn ngươi sợ hắn như thế à?
Gã thiếu niên áo đen run rẩy:
- Bẩm... bẩm... chúng thuộc hạ quả... cũng có hơi sợ hắn...
Khoái Lạc Vương giận xanh mặt nhưng không làm sao hơn được, ông ta chỉ cười
gằn:
- Giỏi, Trầm Lãng... giỏi lắm, chỉ bằng vào một vài câu nói bâng quơ mà ngươi đã làm cho đám thuộc hạ mai phục của bản vương phải bỏ chạy... hừ, hừ... giỏi, nhưng ngươi cũng đừng mong thoát được...
Nhìn giọt đồng hồ trước bàn, Khoái Lạc Vương nói gằn từng tiếng:
- Một trăm tám mươi tay cung nỏ, vòng vây tối hậu của bản vương đang chở đợi ngươi... Trầm Lãng ơi ! Trầm Lãng, bản vương đâu có điên gì thả ngươi, nếu quả còn có một con đường thoát được...
*****
Chu Thất Thất kéo tay Trầm Lãng:
- Có thể thoát khỏi Khoái Lạc Vương rồi, bây giờ chúng mình hãy chạy mau đi !
Vương Lân Hoa cười buồn:
- Ra khỏi Khoái Lạc Lâm cũng chưa chắc đã thoát được nhưng dù gì vẫn đỡ hơn ở trong đám rừng này. Nếu tính cho đúng giờ thì chúng ta chắc có thể ra kịp.
Trầm Lãng lắc đầu:
- Mình không ra Khoái Lacï Lâm.
Vương Lân Hoa cau mặt:
- Không ra? Ở lại trong này à ?
Trầm Lãng gật đầu:
- Phải, chúng ta phải ở lại trong cái vùng Khoái Lạc Lâm này.
Vương Lân Hoa trố mắt kêu lên:
- Trầm Lãng điên rồi à ?
Trầm Lãng mỉm cười:
- Thật tình Vương huynh không nghĩ ra cái lẽ tại sao phải ở trong này à ?
Trầm Lãng thấp giọng:
- Thả cọp dễ nhưng bắt cọp rất khó, Khoái Lạc Vương đã tính đúng rằng bọn mình không còn có ngõ nào để thoát được, nếu hắn không chắc mười phần như thế thì nhất định không bao giờ hắn lại thả mình.
Vương Lân Hoa rùn vai:
- Cũ quá, nói chuyện đó hơi nhảm.
Không kể đến việc xoi mói của Vương Lân Hoa, Trầm Lãng cứ nói:
- Con người ấy mà thành nên đại nghiệp, một phần lớn là nhờ vào sự cẩn thận. Cho dù biết rằng sự đói khát sẽ làm cho bọn mình không chịu đựng nổi nhưng hắn cũng không bao giờ dễ dàng để cho chúng mình ra khỏi Khoái Lạc Lâm...
Vương Lân Hoa ngắt lời:
- Tự nhiên, hắn đã xem chúng ta là đại thù địch của hắn thì tự nhiên là phải cẩn thận chứ sao...
Nói đến đây, Vương Lân Hoa vụt thoáng hơi suy nghĩ và giọng hắn đổi ra nghiêm
nghị:
- Đúng rồi, tôi mới nghĩ ra, nhất định hắn sẽ không để cho mình ra khỏi được Khoái Lạc Lâm, nhất định hắn có sự bố trí khác nữa...
Trầm Lãng nói:
- Bên ngoài Khoái Lạc Lâm, hắn còn một lực lượng mai phục sẵn, một lực lượng mai phục cuối cùng, mà đối với mình, sự mai phục đó được xem là trí mạng. Nếu chúng ta không ra khỏi Khoái Lạc Lâm thì thôi, bằng như ra được, chỉ cần nhích khỏi ra một bước thôi, cũng e rằng...
Chu Thất Thất sốt ruột kêu lên:
- Thế thì chúng ta phải làm sao ? Chẳng lẽ bó tay chịu chết ở đây ư ?
Trầm Lãng thấp giọng:
- Sinh mạng của chúng mình hôm nay có bảo đảm được chăng là ngay trong Khoái Lạc Lâm này thôi, chúng ta hãy tìm một chỗ núp kín đáo, chờ đến khi trời tối rồi sẽ tìm cách thoát ra.
Vương Lân Hoa thở dài:
- Nhưng trong Khoái Lạc Lâm này làm gì có chỗ kín đáo để chúng ta có thể làm chỗ ẩn mình ?
Hùng Miêu Nhi xen vô:
- Bây giờ trong Khoái Lạc Lâm này bẫy rập giương ra từng gốc cây ngọn cỏ, nơi nào cũng có thể có mai phục, dễ chi tìm được một chỗ an toàn.
Trầm Lãng mỉm cười:
- Có chứ sao không, vì biết có chỗ an toàn cho nên tôi mới tìm cách làm cho bọn thám tử của Khoái Lạc Vương chạy hết để chúng