Ngọn gió thổi tạt qua, hơi lửa hừng hực đùa tới phía động đá miếu Hoa Thần.
Thế mà Trầm Lãng vẫn chưa trở lại.
Hùng Miêu Nhi nôn nóng đứng không yên một chỗ.
Chu Thất Thất nhìn chầm chập về hướng có lửa cháy mà cảm thấy nóng ruột gan, nàng kéo tay Hùng Miêu Nhi giật giật:
- Anh nói lửa đó có phải do Trầm Lãng phóng không nào?
Vương Lân Hoa cười nhạt:
- Lửa đột ngột phừng lên, ngọn đã cao mà chu vi lại rộng, thế lửa đó nhất định không phải do sức một người, Trầm Lãng làm sao có thể tạo nên một biển lửa dữ dằn như thế.
Giọng Chu Thất Thất hơi run:
- Thế thì... thì...
Vương Lân Hoa nói:
- Nhất định là Trầm Lãng bị vây rồi, chính Khoái Lạc Vương đã...
Hùng Miêu Nhi trừng mắt:
- Câm họng lại... Thất Thất, đừng nghe lời hắn.
Vương Lân Hoa cười:
- Ngoài miệng thì ngươi bảo nàng đừng nghe lời nói của ta nhưng trong lòng chính ngươi cũng nhận thấy lời ta là đúng... có phải thế không nhỉ?
Chu Thất Thất trợn tròn đôi mắt nhưng giọng cũng vẫn còn run run:
- Ngươi... ngươi...
Vương Lân Hoa cười hi hi:
- Trầm Lãng mà chết rồi thì chắc hai người thỏa mãn lắm... Đã thế thì còn làm bộ dạng nóng nảy làm chi? Chẳng lẽ đóng kịch với tôi à?
Chu Thất Thất bước tới rít lên:
- Ngươi không chịu câm cái miệng qủi của ngươi lại à?
Vừa nói nàng vừa vung chân định đá vào mình Vương Lân Hoa, nhưng hắn vụt trở mình nắm cứng lấy cổ chân nàng. Và nhanh như cắt, chỉ trong một cái vung tay, Vương Lân Hoa vừa nắm chân nàng vừa điểm luôn ba trọng huyệt.
Hùng Miêu Nhi la lớn:
- Buông ra.
Nhưng hắn chưa kịp nhảy tới thì Vương Lân Hoa đã đưa tay ấn ngay tử huyệt của Chu Thất Thất:
- Nếu ngươi bước lên một bước thì Chu Thất Thất sẽ còn là cái xác.
Hùng Miêu Nhi nghiến răng khựng lại.
Vương Lân Hoa cười khà khà:
- Bây giờ thì đến phiên ngươi cũng phải biết rõ mấy việc. Thứ nhất, Vương Lân Hoa này không phải là kẻ dễ bị lừa, thứ hai, nếu tính về kỹ thuật lừa gạt thì ngươi hãy còn kém xa ta nhiều lắm...
Hùng Miêu Nhi giận run:
- Ta tức vì khi nãy không chịu giết ngươi...
Vương Lân Hoa càng cười lớn:
- Tại vì ngươi là một thằng ngu.
Hùng Miêu Nhi thở hắt ra:
- Bây giờ ngươi muốn gì?
Vương Lân Hoa cười nhạt:
- Nếu ngươi muốn cô muội muội khả ái của ngươi sống thì ngươi phải ngoan ngoãn mở đường an toàn, và ngươi nên nhớ rằng nếu không đưa ta đi được vào con đường an toàn, thì kẻ chết trước chính là nàng đấy nhé.
Hùng Miêu Nhi chưa biết phải làm sao thì chợt nghe có tiếng cười:
- Hắn dẫn đường không ổn đâu, người có thể dẫn đường phải là tôi kia chứ.
Giọng nói đặc biệt lọt vào tai, Vương Lân Hoa và Hùng Miêu Nhi đều giật mình quay lại.
Hùng Miêu Nhi mừng ra mặt, còn Vương Lân Hoa thì y như một con rít thấy gà quýnh cả tay chân.
Nhưng cả hai cùng kêu lên một lượt:
- Trầm Lãng?
Trầm Lãng từ từ đi lại...
Đầu tóc hắn tuy hơi rối và y phục có vẻ xốc xếch, nhưng mắt hắn rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Hắn nhìn Vương Lân Hoa và mỉm cười cả môi lẫn mắt:
- Buông nàng ra được rồi chứ?
Vương Lân Hoa hơi biến sắc nhưng chỉ thoáng qua hắn cười ngay:
- Trầm huynh đã trở về thì tự nhiên đệ phải thả Chu cô nương chứ, đâu có gì trở
ngại.
Hắn giải khai huyệt đạo cho Chu Thất Thất và nói tiếp:
- Tiểu đệ nghĩ Trầm Lãng đã vì chúng tôi mà mạo hiểm, thế nhưng Hùng huynh với Chu cô nương thì lại cứ... vui đùa với nhau... cho nên tiểu đệ đã phải vì Trầm huynh mà... bất bình, chỉ còn biết dùng cách này để ngăn cản Chu cô nương thôi.
Trầm Lãng mỉm cười:
- Lòng tốt của anh tôi xin ghi nhớ vậy.
Chu Thất Thất nắm tay Trầm Lãng run giọng:
- Anh... anh tin hắn được à?
Trầm Lãng cười:
- Thất Thất nghĩ xem tôi có thể tin đuợc hay không?
Chu Thất Thất nhè nhẹ thở ra và dựa hẳn vào mình Trầm Lãng.
Hùng Miêu Nhi cười lớn:
- Nếu Trầm Lãng là một con người dễ bị người ly gián như thế thì Hùng Miêu Nhi này đâu có đem sinh mạng mà giao cho hắn.
Chu Thất Thất vò vò ngực Trầm Lãng và dịu giọng hỏi:
- Tại làm sao trễ vậy? Có biết người ta chờ sốt ruột sốt gan như thế nào không?
Trầm Lãng nói:
- Lực lượng Khoái Lạc Vương bố trí khắp Khoái Lạc Lâm, cho nên tôi không thể không cẩn thận.
Chu Thất Thất cười:
- Thấy tôi ích kỹ ghê chưa? Không lo hỏi chuyện nguy hiểm của anh mà lại cứ đi kể lại sự chờ đợi của mình... không giận tôi chứ?
Hùng Miêu Nhi bật cười:
- Nói được một câu như thế, chứng tỏ cô lớn dữ rồi đấy.
Vương Lân Hoa đâm bực:
- Phải rồi, phải rồi, đã lớn lên rồi... nhưng bây giờ đã đi được chưa đây?
Trầm Lãng nói:
- Không có gì phải vội, chúng ta ở đây không có gì nguy hiểm nữa đâu.
Vương Lân Hoa hỏi:
- Sao mà không nguy hiểm?
Trầm Lãng cười:
- Họ đang bận lo đốt cho chết tôi, cho nên chưa đuổi theo bây giờ đâu.
Chu Thất Thất trố mắt:
- Họ đang đốt anh?
Trầm Lãng thở ra:
- Khoái Lạc Vương quả là là con người võ công tuyệt đỉnh, thiếu chút nữa là tôi đã không con đường tẩu thóat... Sau cùng tôi phải nhảy lên trụ cờ và hắn đốn gãy đi...
Tuy bây giờ Trầm Lãng đã đứng trước mặt mình, nhưng khi nghe hắn kể chuyện, Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất cũng phải rướm mồ hôi vì sợ hãi...
Chu Thất Thất hỏi:
- Thế... thế rồi lúc đó anh làm sao?
Trầm Lãng cười:
- Tuy là một bậc kiêu hùng nhưng Khoái Lạc Vương cũng không thể ngờ rằng khi phóng lên ngọn cờ, chính tôi cũng đã mong cho hắn đốn gốc cho gãy, vì thế nên tôi đã phải dùng lời khích cho hắn giận.
Chu Thất Thất chớp mắt:
- Tại sao phải làm vậy?
Trầm Lãng nói:
- Cây cột cờ đó cao ngoài mười trượng, tự nhiên khi ngã xuống, tôi có thể đà vọt đi xa, chứ nếu bằng một cái nhảy thường, làm sao thoát ra xa như thế được?
Hùng Miêu Nhi gật gù:
- Lý thì nghe đơn giản như thế, nhưng nếu đổi là tôi thì chặt đầu, tôi cũng không thể nghĩ ra.
Chu Thất Thất cười:
- Tôi đã từng nói mà, chỉ có Trầm Lãng mới có thể thoát được cảnh ngặt nghèo nhất trên đời này thôi.
Hùng Miêu Nhi hỏi:
- Rồi làm sao lại có chuyện lửa thiêu?
Trầm Lãng nói:
- Khi ngã xuống, ngọn cờ đập ngay lên nóc một tòa lầu, tôi bèn theo lỗ hỏng của nóc lầu ấy mà nhảy tót vào trong...
Chu Thất Thất chụp hỏi:
- Rồi lại từ trong ngôi lầu ấy đi à ?
Trầm Lãng cười:
- Ai cũng nghĩ như thế, và Khoái Lạc Vương cũng nghĩ như thế bởi vì khi gặp dường cùng, ai lại chẳng nhảy theo lỗ hỏng của nóc lầu bị sụp ấy để tìm chốn ẩn thân, hoặc lừa cách chui sang ngõ khác...
Chu Thất Thất nóng nảy:
- Nhưng anh thì lại không làm thế?
Trầm Lãng cười:
- Một khi đi vào cuộc đấu trí với một con người như Khoái Lạc Vương thì có nhiều trượng hợp phải làm ngoài lẽ bình thường... Có như thế mới làm cho Khoái Lạc Vương không đoán được...
Hùng Miêu Nhi hỏi:
- Thế rồi anh làm sao?
Trầm Lãng nói:
- Tôi cũng vẫn nhảy tọt vào cái lỗ hỏng của nóc lầu ấy, nhưng không nhảy luôn vào trong, chỉ thụp đầu xuống rồi leo lại trên cây, và khi nghe Khoái Lạc Vương hô thuộc hạ bao vây thì đã nhảy trở lên.
Chu Thất Thất thở phào một tiếng y như chính mình mới vừa thoát khỏi nơi nguy hiểm:
- Khi nhảy trở lên, họ không thấy anh à?
Trầm Lãng lắy đầu:
- Sự việc xảy ra chỉ trong tích tắc, và thật ra khi thấy tôi đã nhảy vào ai cũng tưởng tôi sẽ nhảy luôn xuống đất, họ bận lo chú ý những khung cửa chung quanh bên duới hơn là nhìn người trở lên.
Hắn cười và nói tiếp:
- Cái cơ hội đó chỉ thoáng qua như bóng ngựa qua cửa sổ, sớm hay trễ hơn một chút xíu, sẽ bị họ phát giác được ngay. Vì khi thấy vừa nhảy xuống, không ai có thể ngờ rằng tôi đủ can đảm phóng liền lên trong lúc đó.
Chu Thất Thất gật đầu liên tiếp:
- Đúng, đó là nhược điểm khi nhìn và nhận xét sự vật của con người.
Hùng Miêu Nhi cười:
- Trong trường hợp đó, tôi có thể can đảm để làm bất cứ một viêc gì, nhưng bảo nhảy trở ra nóc lầu như thế ấy thì nhất định thà chết chứ không làm được.
Chu Thất Thất hỏi Trầm Lãng:
- Nhảy ra rồi làm sao nữa?
Trầm Lãng nói:
- Khi phóng trở lên, tôi không nhảy xuống đất mà lại nhảy vút lên một tàng cây, núp theo chân cây từ từ tuột xuống, rồi vừa lúc lệnh bao vây vừa ban ra, thuộc hạ của Khoái Lạc Vương ùn ùn đổ xô về phía ngôi lầu, tôi bèn trà trộn đi theo họ.
Chu Thất Thất buộc miệng kêu lên:
- Trời đất.... Sao không trốn mà lại nhập vào với họ? Thật anh quả liều mạng.
- Mạo hiểm thì có chứ không phải liều mạng đâu. Thất Thất phải biết con mắt của Khoái Lạc Vương tinh lắm tôi chỉ sợ con mắt hắn chứ không sợ con mắt của kẻ khác.
Khẽ liếc Vương Lân Hoa, Trầm Lãng nói tiếp:
- Vì thế cho nên tôi phải trà trộn vào đám thuộc hạ của hắn, chỉ có cách đó Khoái Lạc Vương mới không phát hiện được, và tôi cũng không phải tốn sức, vì họ đông lắm, chỉ cần nhập vô tự nhiên là thác người tràn tới đẩy mình đi luôn.
Chu Thất Thất cười:
- Cảnh đó kể ra cũng là vui nhỉ?
Hùng Miêu Nhi lắc đầu:
- Vui thì thật có vui đó, nhưng tôi chịu thua không khoái cái trò ấy một chút nào
cả.
Chu Thất Thất cười:
- Trên đời này chắc chỉ có một mình Trầm Lãng thích trò vui ấy mà thôi.
Trầm Lãng cũng cười:
- Lúc đó thì thật tôi không thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy hơi kiêu hãnh. Lúy đó, chỉ một thoáng qua, trong óc tôi nảy ra trăm ngàn quyết định, mà một quyết định chỉ cần sai trong đường tơ kẽ tóc thì bây giờ chắc chắn là không có ở được nơi đây.
Chu Thất Thất mím miệng rùng mình:
- Đừng kể thì thôi, chứ kể đến tôi nghe nổi da gà đến đó. Tôi van anh, từ rày về sau đừng có bao giờ mạo hiểm như thế nữa.
Đến bây giờ Vương Lân Hoa không còn nín được nữa, hắn bật thở ra:
- Bằng lương tâm mà nói, bây giờ thì tôi không thể không phục Trầm Lãng... đừng nói việc quyết định sai lầm, mà chỉ chậm hay sớm hơn một cái nháy mắt thì anh cũng đều phải chết.
Trầm Lãng mỉm cười:
- Vì nghĩ như thế cho nên Vương huynh tin chắc rằng tôi không thể trở về đây được phải không?
Không trả lời câu hỏi, Vương Lân Hoa nói lãng sang chuỵen khác:
- Bây giờ Khoái Lạc Vương và thuộc hạ đang chú ý nơi đám lửa, tại sao chúng ta không thừa cơ hội mà thoát đi?
Trầm Lãng nói:
- Bây giờ tuy có cơ hội, nhưng tốt hơn là nên chờ một chút nữa.
Vương Lân Hoa cau mặt:
- Tại sao lại không đi ngay?
Trầm Lãng nói:
- Bây giờ cái tin Trầm Lãng đã bị thiêu chưa truyền lan khắp nơi, chờ một chút nữa đây, khi tin ấy mọi người hay biết thì tự nhiên các trạm canh sẽ dễ lơ đãng, bấy giờ chúng ta thoát ra có lẽ dễ dàng hơn.
Vương Lân Hoa lắc đầu:
- Tôi chịu thua trí tuệ của anh luôn.
Chu Thất Thất háy mắt cười lạt:
- Hứ, bây giờ định tâng bốc hả? Riêng ta thì muốn cho ngươi ở lại đây mới phải.
Vương Lân Hoa cười gượng:
- Tại hạ cũng có một vài chỗ tốt, tỷ như...
Vương Lân Hoa chưa nói dứt, chợt nghe có tiếng nho nhỏ từ xa vọng lại.
Tiếng rên đó hình như từ phía Hoa Thần miếu...
Trầm Lãng cau mày thấp giọng:
- Lúc các người đi ngang qua Hoa Thần miếu có thấy gì không?
Hùng Miêu Nhi lắc đầu:
- Không thấy... mà thật ra thì không có chú ý lắm?
Trầm Lãng nói:
- Vươnh huynh chịu khó sang bên đó thử xem.
Vương Lân Hoa cười nhăn nhó:
- Chuyện sai khiến này lại cũng là một việc thông minh nữa đấy.
Thật ra bây giờ lòng có không muốn, Vương Lân Hoa cũng không thể có lý do chính đáng để chối từ.
Hắn nhặt hai viên đá ném vào cửa sổ.
Trầm Lãng nhìn theo mỉm cười:
- Con người đó quả là một bậc nhân tài.
Hùng Miêu Nhi lắc đầu thở ra:
- Nếu không vì trọng tài thì tôi đã giết hắn rồi.
Chu Thất Thất nói:
- Là một con người quá xấu, cái xấu có thể làm cho người ta căm hận thấu xương nhưng so với Kim Bất Hoán thì hắn vẫn cao minh hơn một bậc.
Trầm Lãng cười:
- Trong võ lâm hiện nay, hạng người xấu khó có thể kiếm một người thứ hai như, hắn so với Kim Bất Hoán không được, vì Kim là tiểu nhân, còn hắn là quân tử trong đám xấu.
Chu Thất Thất sặc cười:
- Đúng, hắn thật ra không phải là hạng cực ác, có lúc cũng tỏ ra kha khá, chỉ có điều cái đó phớt qua mau quá... chẳng hạn như lúc nãy, khi Trầm Lãng vừa tới là hắn thả tôi ra liền, giá mà Kim Bất Hoán thì nhất định sẽ còn nhiều chuyện nữa.
Hùng Miêu Nhi cười:
- Chính vì thấy cái phần tốt trong con người hắn cho nên đã nhiều lần giận lắm nhưng tôi không nỡ giết.
Ngay lúc đó, Vương Lân Hoa chợt từ trong Hoa Thần miếu phóng ra, vẻ mặt hắn trông có nhiều thay đổi, hắn ngó Chu Thất Thất lại ngó Trầm Lãng mỉm cười:
- Anh đoán thử xem ai ở trong đó?
Trầm Lãng cau mày chưa nói thì Chu Thất Thất đã gắt lên:
- Thì nói đại coi, còn ở đó mà hỏi dố.
Vương Lân Hoa nở nụ cười bí hiểm:
- Thật tôi không ngờ, không ngờ nàng bị người ta dấu dưới bệ thờ thần, mà lại còn mang nội thương khá nặng.
Hắn nói chưa dứt thì Trầm Lãng đã lướt mình tới trước.
Chu Thất Thất trừng mắt:
- Mà người đó là ai ? Cứ nàng nàng hoài.
Vương Lân Hoa nói từng tiếng một:
- U Linh Cung Chúa Bạch Phi Phi.
*****
Hoa Thần miếu trong cảnh ban đêm trông thật là âm u.
Nói là "Hoa Thần" nhưng chổ thờ thì y như địa ngục.
Trầm Lãng vừa vào khỏi cửa là thấy ngay Bạch Phi Phi, cô gái đẹp dịu dàng thùy mị nhưng hành động và danh hiệu rợn người : "U Linh Cung Chúa".
Nhưng bây giờ nàng chỉ là một cô gái tầm thuờng, một cô gái đáng thương.
Da mặt nàng trắng bệt cực kỳ đau khổ của nàng đang cố ngẩng lên như trông đợi khẩn cầu người trợ cứu.
Nàng cũng thấy liền Trầm Lãng, nước mắt nàng vụt trào ra, giọng nàng run rẩy:
- Trầm Lãng, tại làm sao công tử chưa chết? Tại làm sao công tủ đến đây? Tại làm sao lại đến ngay giữa lúc này?
Trầm Lãng im lặng nhìn nàng:
- Tuy cô đối xử với tôi như thế, nhưng tôi vẫn có thể cứu nàng. Tôi đến đây đáng lý cô mừng mới phải chứ?
Bạch Phi Phi rít lên như khóc:
- Tôi không cần công tử cứu, tôi chẳng thà chết chứ không bằng lòng để cho công tử nhìn thấy cảnh này... Dưới con mắt của công tử cho dù tôi có khả ái, dù có đáng thương, tôi cũng vẫn muốn làm cho công tử cảm thấy đáng căm hờn, đáng sợ...
Nàng bật khóc lên thành tiếng:
- Tôi có chết cũng không muốn cho công tử nhìn bằng cặp mắt... đáng thương... Công tử ra đi... đi ra đi...
Trầm Lãng cứ lẳng lặng nhìn nàng:
- Tại sao cô trở thành như thế?
Bạch Phi Phi chùi nước mắt:
- Công tử đã biết còn hỏi khó tôi làm gì nữa?
Trầm Lãng lắc đầu:
- Tôi không biết.
Bạch Phi Phi đập mạnh hai tay xuống đất rít lên:
- Công tử thừa biết tôi không phải là địch thủ của Khoái Lạc Vương... hắn đánh tôi mang thương và đem bỏ nơi đây, tôi biết rất rõ dụng ý của hắn... hắn muốn cho công tử nhìn thấy hoàn cảnh khốn nạn của tôi... bây giờ thì công tử hài lòng rồi chứ?
Trầm Lãng mím miệng lầm thầm:
- Tại làm sao lại hài lòng?
Ngay lúc đó một bàn tay khẽ đặt lên vai hắn.
Chu Thất Thất đã vào tới đằng sau...
Bạch Phi Phi run giọng:
- Đi ra... các ngươi đi ra... đừng có dỡ trò âu yếm trước mặt tôi, Chu Thất Thất, tôi biết cô hận tôi lắm, cô cứ việc giết tôi đi.
Bạch Phi Phi im lặng một lúc thật lâu. Chu Thất Thất vụt thở dài: