Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Tại khách sạn Uy Tư, sảnh yến hội ở lầu hai.
Hoắc Đình Sâm còn chưa đi vào, chủ nhân của buổi tiệc rượu đã từ xa chạy lại đón.
"Hoắc tổng." Người đối diện giống như không ngờ rằng Hoắc Đình Sâm sẽ ghé qua, trên mặt cười nịnh nọt, vội không ngừng bắt tay Hoắc Đình Sâm: "Không thể từ xa tiếp đón, thất kính, thất kính."
Hoắc Đình Sâm gật gật đầu.
Hôm nay anh tham gia yến hội, nhưng chủ đề của buổi tiệc hôm nay là gì thì anh đã quên rồi.
Người chơi đàn violin bên trong du dương kéo một ca khúc, Hoắc Đình Sâm cầm ly rượu cocktail, nhấp một ngụm. Anh đứng yên một chỗ, thấy bản thân có chút buồn cười, không biết vì sao anh lại chạy đến khách sạn Uy Tư này, tham gia một buổi tiệc mà anh cũng chẳng nhớ rõ nguyên nhân vì sao lại có buổi tiệc này.
Ở Thượng Hải mỗi ngày đều có đủ loại tiệc tùng xảy ra, có không ít người muốn làm quen với Hoắc gia nên không ngừng gửi thư mời đến. Mà bản thân anh đối với mấy thể loại tiệc tùng này, chỉ cần nghe Trần Gia Minh đề cập đến là đã không quan tâm nữa, chỉ có lần này, lúc anh nghe thấy buổi tiệc sẽ được tổ chức ở khách sạn uy tư, mí mắt hơi giật một chút.
Hoắc Đình Sâm tự nói với bản thân là đến tham gia dự tiệc của khách sạn Uy Tư, nhưng thật ra là để đi tìm bóng hình quen thuộc kia.
Đặc biệt là mới sáng nay, lúc anh nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia trên mặt báo Lương Hữu.
Hoắc Đình Sâm nghĩ đến tờ báo kia, tay siết chặt chân ly rượu, toàn thân tỏa ra khí lạnh, làm cho mấy người định đến làm quen bị dọa sợ.
Được lắm, Cố Chi.
Không chỉ ngày càng khác so với suy nghĩ của anh, mà còn càng ngày càng vô pháp vô thiên, năm lần bảy lượt đụng đến điểm mấu chốt của anh.
Mua cửa hàng châu báu, ra đĩa nhạc thì thôi coi như bỏ qua, bây giờ còn bắt đầu lộ diện lên tạp chí nữa.
Anh còn tưởng rằng sẽ đợi Cố Chi chủ động đến nhận sai, cầu anh tha thứ, kết quả không ngờ rằng, cái anh chờ được chính là thấy cô lên trang bìa tạp chí, làm cho toàn Thượng Hải một phen kinh diễm.
Nghĩ tới người phụ nữ của mình thế mà lại chụp họa báo cho mọi người nhìn, Hoắc Đình Sâm trong lòng vô cùng khó chịu. Nếu không phải còn sót lại chút lý trí, anh chắc đã có thể gọi điện cho bên tòa soạn báo kia, bắt bọn họ thu hồi hình của cô lại rồi.
Nhưng mà bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, trong lòng dần dần trở nên tức giận.
Mắc công anh đợi cô trở về nhận sai, cầu tha thứ. Bây giờ xem ra, nữ nhân này không những không tự giác ngộ, mà còn càng ngày vô pháp vô thiên.
Hoắc Đình Sâm đột nhiên nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, cô đá anh một phát, lại còn nói với anh mấy lời tự đắc kia nữa.
Cô nói, tình cảm đối với anh đều là giả, ở bên cạnh anh là vì tiền của anh. Anh còn tưởng rằng Cố Chi không biết chữ nhưng ít ra lễ nghi cơ bản phải có, ba năm ở bên cạnh anh, hành động lúc tham gia các buổi xã giao cũng coi như đủ trang trọng khéo léo. Kết quả, trong chớp mắt, nữ nhân này mở miệng ra thì xưng bà đây, bộ dạng mắng người khác không hề giống những vợ hai trong giới hào môn mà anh đã gặp qua.
Nhưng mà ngoại trừ nhan sắc cùng hai bàn tay trắng ra, bản thân anh sau khi bị đá còn nhớ mãi không quên, còn tưởng là cô muốn giận lẫy với anh, muốn làm phu nhân của anh, khiến anh nhọc lòng tự mình soạn ra một bản hợp đồng điều kiện vô cùng phong phú, còn sai Trần Gia Minh đem tới cho cô ký nữa.
Thậm chí, lúc cô không chịu ký, anh vẫn còn đợi cô quay về nhận sai.
Bây giờ nghĩ lại, Hoắc Đình Sâm mới hoảng hốt nhận ra, bản thân mình gần đây như bị bỏ bùa mất rồi. Cố Chi làm như thế, một cú đá kia của cô thôi vốn đã vượt xa giới hạn của anh rồi.
Anh còn chờ cái gì?
Uổng cho một người phụ nữ xinh đẹp mà nông cạn, đừng nói là làm Hoắc thái thái, ngay cả làm tình nhân của Hoắc gia cũng không có tư cách nữa.
Hoắc Đình Sâm ngửa đầu, một hơi uống sạch ly cocktail.
Hôm nay nếu anh đã tới, vậy thì vẫn nên đi nhìn xem cái kẻ vong ân bội nghĩa kia một chút. Anh muốn tận mắt nhìn xem, người đã có thể nhất đao lưỡng đoạn cắt đứt với anh, vậy mà lại còn đá vào chỗ khó nói của anh, rồi còn chỉ thẳng vào mặt anh mà la lối om sòm, chuyện này không thể cứ vậy mà bỏ qua.
Hoắc Đình Sâm đưa ly rượu không cho người hầu, mặt lạnh mà rời khỏi yến tiệc.
Xung quanh có người muốn giữ anh lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt 'người sống chớ đến gần' của anh, ai cũng yên lặng rụt về.
Trần Chiêu đi thay quần áo, Cố Chi ngồi đợi trong phòng, một bên ngâm nga một bên nghĩ xem lát nữa sẽ dắt cậu ta đi ăn món gì.
Cô cũng không có khóa cửa, nhưng cô nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.
Cô lập tức không vui mà nhíu mày, Trần Chiêu vì sao lại không gõ cửa chứ.
Cố Chi từ trên sô pha đứng lên, định dạy bảo Trần Chiêu lần sau vào phòng cô phải nhớ gõ cửa, nhưng khi nhìn thấy người ở cửa kia, liền ngây ngẩn cả người.
Thân hình cao lớn của Hoắc Đình Sâm đứng đó, nhìn Cố Chi xoay người lại, hơi cười một chút, giống như đang cười quả nhiên anh không vào nhầm phòng.
Cố Chi không ngờ Hoắc Đình Sâm sẽ xuất hiện ở đây, cả người liền phát ngốc.
Đây là Hoắc Đình Sâm thật sự ở đây hay là cô bị ảo giác thế nhỉ?
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi nãy giờ không có phản ứng gì: "Thế nào? Gặp tôi cũng không chào một tiếng?"
Cố Chi nghe được giọng nói của anh, liền biết người trước mặt không phải ảo giác.
Cô nhíu mày, cuối cùng hít một hơi, nói với bản thân rằng mình đã chuẩn bị chúc phúc cho Hoắc Đình Sâm rồi, không cần so đo với tên chó này nữa, vì thế kéo miệng cười: "Hoắc tiên sinh, anh tới đây làm gì?"
Hoắc Đình Sâm: "Tối nay đi dự yến hội ở đây, thuận tiện...." Anh liếc nhìn Cố Chi một cái, "Đến gặp em."
"Gặp tôi?" Cố Chi không biết Hoắc Đình Sâm có bị trúng gió ở đâu không nữa, hai người lúc chia tay cũng có êm đẹp gì đâu, trợn mắt lên, "Hoắc tiên sinh gặp cũng gặp rồi, anh có thể đi ra ngoài rồi chứ."
Hoắc Đình