Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Tại Hoắc thị.
Không khí trong văn phòng tổng giám đốc như ngưng lại, lạnh cóng. Hoắc Đình Sâm nhìn hình ảnh chụp Phú bà trên tạp chí, mặt lạnh băng.
Tuy chỉ lộ ra một cái cằm nhỏ, nhưng người con gái trong ảnh kia có hoá thành tro thì anh vẫn có thể nhận ra.
"Phú bà thần bí?"
Hoắc Đình Sâm nhin tiêu đề trên báo được in đậm gạch chân, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Vung tiền một cái, chi hẳn 100 vạn tệ, quả nhiên là rộng lượng mà.
Hoá ra người ở bên cạnh anh suốt ba năm qua, không chỉ có tiền mua lại một cửa hàng trang sức, mà còn có tiền mua hẳn một căn biệt thự kiểu Âu luôn ư?
Hoắc Đình Sâm cười lạnh, nhớ lại lần trước, sau đêm mây mưa đó, Trần Gia Minh đem về cho anh chỉ có duy nhất một đồng nhân dân tệ lẻ loi.
Câm nín.
".................."
Hoắc Đình Sâm trực tiếp vò tờ báo trong tay thành một cục giấy, ra sức mà ném vào thùng rác.
Anh bắt bản thân phải nghĩ về Triệu Hàm Thiến, người con gái có xuất thân đàng hoàng, được hưởng nền giáo dục cao cấp nhất, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất quý tộc.
Hiện tại, gia đình hai bên đều hối thúc bọn họ nhanh chóng đính hôn.
Hoắc Đình Sâm xoa xoa đôi mắt, ép bản thân không được nhớ về tình cũ nữa.
Cũng không được cố nghĩ xem người đó vì cớ gì mà bỗng trở nên thật giàu có.
——
Trong biệt thự Âu Nhã Lệ Quang, Cố Chi đem quần áo và trang sức của mình bày vào trong phòng quần áo, sau đó chọn một căn phòng đón ánh mặt trời tốt nhất để làm thư phòng cho Cố Dương.
Căn biệt thự này có tổng cộng ba người hầu, người quản lý họ Lý, Cố Chi cảm thấy cũng ổn, tay chân lanh lẹ, người nhìn cũng giản dị.
Sau khi chuyển nhà và sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì cũng mất cả hai ba ngày, Cố Chi nhìn lịch, phát hiện ra sắp đến lúc trường của Cố Dương cho nghỉ lễ rồi.
Trường Trung học Thánh Johan là một trường Công giáo, nên các kì nghỉ lễ tết cũng theo lịch của phương Tây. Lần này vì dịp gì mà nghỉ thì Cố Chi cũng không rõ, cô chỉ biết là Cố Dương sắp được cho về nhà nghỉ phép thôi.
Cố Chi ở nhà mới nhìn một hồi, hận không thể lập tức đưa Cố Dương về đây ngay. Cô đem đồ đạc của Cố Dương bày trong căn phòng lớn nhất, sau đó phân phó cho chị Lý làm mấy món đồ ăn ngon, sau đó cùng Tạ Dư đi đến trường học đón Cố Dương về.
Trước cửa trường trung học Thánh Johan đậu đầy xe ô tô, Cố Chi ngồi trong xe cảm thấy đắc ý vô cùng. Trước kia, cô vẫn luôn ngại ngùng việc để Cố Dương đi xe đạp đi học, bây giờ thì Cố Dương cũng có xe hơi tới đón rồi, thằng bé cuối cùng cũng giống các bạn học của mình rồi.
Chỉ một lát sau, học sinh trong trường ùa ra ngoài cổng trường như ong vỡ tổ. Đây là lần đầu tiên Cố Chi đi xe ô tô đến đón Cố Dương, Cố Dương cũng không biết ô tô nhà họ biển số bao nhiêu, cũng không biết xe trông như thế nào, vì thế Cố Chi để Tạ Dư ở trong xe chờ, còn cô ra ngoài đi tìm Cố Dương.
Tạ Dư gật đầu đồng ý, Cố Chi xuống xe, đứng lên phía trước xe đợi Cố Dương.
Cố Dương vẫn giống trước, ra khỏi cổng trường tương đối trễ, Cố Chi cũng không vội vàng, chỉ là đợi một lúc rồi mà vẫn chưa thấy Cố Dương đi ra.
Đợi một lúc, học sinh cũng đã vãn dần.
Cố Chi nhíu mày, cô không ngừng nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy một cậu học sinh trong giống Cố Dương đi từ trong trường ra.
Cố Chi cao hứng mà vẫy tay với Cố Dương.
Cố Dương nhìn thấy Cố Chi, không ngờ cô lại đến đón cậu, trong mắt liền hiện tia kinh ngạc, sau đó chạy lại: "Chị."
Cố Chi nắm lấy tay Cố Dương: "Đi thôi, chúng ta đi xe của mình về nhà."
Cố Dương biết Cố Chi dùng tiền trúng thưởng mua, tuy rằng không nên tiêu xài hoang phí, nhưng ít ra mua chiếc xe ô tô cũng không phải không dùng đến.
Vốn là thiếu niên, nên Cố Dương càng đam mê xe cộ hơn Cố Chi nhiều: "Chị mua xe gì thế?"
Cố Chi cười: "Em nhìn là biết liền mà, hỏi làm gì nữa."
Hai người đang chuẩn bị rời đi, Cố Chi đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng huýt sáo. Cô định quay đầu lại nhìn xem, Cố Dương thì khựng lại một chút, sau đó định bước đi tiếp không muốn quay lại nhìn.
Hai người đi được hai bước, phía sau lại tiếp tục có tiếng huýt sáo , sau đó Cố Chi nghe thấy phía sau có người kêu: "Này, Cố Dương."
Lúc này kêu thẳng tên ra, Cố Chi lập tức quay đầu lại nhìn, Cố Dương cũng dừng lại, quay người theo.
Cố Chi nhìn thấy phía sau có ba nam sinh, bộ dạng lôm côm, trên người mặc bộ đồng phục của trường, vừa nhìn là biết không phải loại tử tế gì. Đám nam sinh này chắc chắn là đám mới nãy gọi Cố Dương.
Kẻ dẫn đầu nhìn qua cũng chỉ mới cỡ mười lăm, mười sáu tuổi, tuy không quá cao nhưng nhìn có vẻ rất cường tráng, hết nhìn Cố Dương rồi lại nhìn Cố Dương: "Đây có phải chị gái của mày không?"
Cố Dương không đáp lời, nhìn người nọ, tay siết chặt người đứng bên cạnh, hai mày nhăn lại.
Cố Chi thấy Cố Dương như thế, cũng nhăn mày theo.
Nam sinh đi đầu mang cặp sách ở trên lưng, một tay chỉ hai người bọn họ, cười hì hì nhìn Cố Dương: "Sao hôm nay mày đi nhanh vậy? Chị gái của mày có phải cũng giống như mày, có mẹ làm kỹ nữ không?"
Hắn mới nói xong câu này, Cố Dương còn chưa kịp phản ứng gì, Cố Chi đứng bên cạnh mới nghe mấy chữ "có mẹ làm kỹ nữ" là liền như thùng thuốc nổ bị châm ngòi, giận điên, hận không thể xông lên: "Cậu nói cái gì đó!"
Tên nam sinh đó dường như không ngờ Cố Chi sẽ phản ứng như thế, nhưng hắn cũng không có sợ gì loại con gái nhìn yếu đuối thế này, tiếp tục nhìn Cố Dương khiêu khích nói: "Trước giờ tụi tao chưa thấy nhà mày có ô tô bao giờ, bây giờ đột nhiên có một chiếc, chắc là do bà mẹ kỹ nữ của tụi mày đem về chứ gì ha ha ha ha."
Cố Chi nghe thấy hắn ta nói với Cố Dương những lời ô uế đó, tức đến run người, giơ túi xách trong tay lên ra sức quất vào người hắn: "Mẹ nó, là mày tìm chết rồi đó!"
Tên nam sinh kia nãy giờ chỉ chú ý đến Cố Dương, không kịp phản ứng, bị Cố Chi dùng túi xách đập tới tấp lên đầu, lập tức giơ tay ôm đầu, hai mắt nhíu lại, định giơ tay lên nắm tay Cố Chi. Cố Dương đứng đó nhanh tay lẹ mắt mà xông tới, đẩy Cố Chi ra phía sau, vượt ra khỏi tầm tay của tên nam sinh kia, cậu và hắn